Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh lén thì thôi, còn bôi thuốc độc trên dao găm!

“Sư đệ, đệ chữa thương trước, còn lại giao cho huynh!”

Dược Trần nhanh chóng nói.

Dược Viêm gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, vận công ép độc.

Đúng lúc này, một ánh sáng lạnh xẹt ngang trời, Dược Trần đã có phòng bị lập tức vỗ một chưởng về phía ánh sáng đó.

Adv

Nhưng không ngờ rằng sau lưng mình cũng có một phân thân cầm dao đâm tới!

Dược Trần cảm nhận được, muốn quay đầu phòng thủ nhưng không kịp nữa rồi.

Ông ta nghiêng người qua bên, dao găm đậm mạnh xuống bụng trái, máu tươi từ vết thương chảy ra nháy mắt đã biến thành màu đen, hiển nhiên trên đó có bôi độc cực đáng sợ!

“Bùng!”

Adv

Lúc này, Hắc Ảnh hiện thân.

Gã đá một phát vào Dược Trần, đạp Dược Trần bay thẳng ra ngoài hơn mười mét, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất.

“Mày…”

Dược Trần lắp bắp vài câu, mới gian nan ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Hắc Ảnh, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

“Mày gì mà mày? Võ giả Đại Hạ các người đúng là một đám phế vật, đạo lý dương đông kích tây cũng không hiểu, Võ Hồn Cảnh thì thế nào chứ, cũng bị tôi đùa giỡn mà thôi? Một đám phế vật không chịu nổi một chiêu, thật không hiểu đồ vô dụng như các người trước kia giết chết đám Ma Đao kiểu gì.”

Hắc Ảnh nói một câu lạnh như băng.

Nghe gã nói thế, mọi người đều rất phẫn nộ nhưng không làm gì được!

Dù sao bọn họ cũng vừa thất bại!

Gương mặt mọi người tái nhợt, cả người lạnh như băng.

Bây giờ nên làm gì? Lẽ nào thật sự phải chờ chết sao?

“Hoa viện sĩ, xin lỗi… Tôi không thể bảo vệ được cho cậu. Hoàng Mi Đạo Nhân tôi phụ trách nhiệm đội trưởng giao lại, có lỗi với sự tín nhiệm của quốc gia!”

Hoàng Mi Đạo Nhân nhìn về phía Hoa Vân Phi, vẻ mặt áy náy nói.

“Thôi vậy, chấp nhận. Nếu như tôi không thoát được, thì cũng là số mệnh của tôi. Vì một người vô dụng như tôi mà làm phiền các vị, hai vị cao nhân của Dược Vương cốc, khiến Hoa Vân Phi hổ thẹn vô cùng!”

Vẻ mặt Hoa Vân Phi thản nhiên, dù đối mặt với sinh tử cũng rất nhẹ nhàng.

Nghe tới đây, Triệu Vô Cực, Tiểu Thanh và Hoàng Mi Đạo Nhân đều rơi nước mắt.

Dược Trần và Dược Viêm đều tỏ vẻ bi phẫn.

Dù sao cũng do họ sơ suất, cho rằng có thể dễ dàng xử lý Hắc Ảnh, hai người họ cho rằng có thể giải quyết, ai ngờ cục diện lại thành ra thế này?

“Được rồi, các người lên đường cùng nhau luôn.”

Hắc Ảnh không có hứng thú nghe bọn họ xin lỗi, chuẩn bị đánh chết bọn họ.

Đúng lúc này, Lâm Phong ném cái xác trong tay đi, chậm rãi đi ra, từ từ nói:

“Đặc sắc! Cảm giác giống như vừa xem một bộ phim vậy. Đấu tranh có, lục đục với nhau cũng có, còn biết sử dụng kế sách nhà binh, rất tuyệt.”

Thấy Lâm Phong đi tới, mọi người yên lặng một lát, sau đó Triệu Vô Cực giật mình hỏi:

“Lâm Phong, sao cậu lại ở đây?”

“Tôi vẫn luôn ở đây cắn hạt dưa mà. Chỉ có các người mù thôi.” Lâm Phong thản nhiên trả lời.

Triệu Vô Cực: …

Hoàng Mi Đạo Nhân, Hoa Vân Phi, Tiểu Thanh đều im lặng nhìn Lâm Phong, ánh mắt phức tạp.

Hiển nhiên là họ không tin lời Lâm Phong nói!

Làm gì có ai buồn chán tới mức đêm hôm chạy tới cắn hạt dưa?

“Lẽ nào Lâm Phong cố tình tới cứu chúng ta?”

Hoa Vân Phi đột nhiên nghĩ như thế.

Trong ấn tượng của anh ta, Lâm Phong là người lạnh lùng vô tình, thà phản bội thiên hạ còn hơn để thiên hạ phản bội ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK