Lúc nãy mấy người bọn họ hợp lực đánh lén nên đã thành công đánh trúng Ngải Nhĩ Phu, kết quả đối phương lại chẳng hề hấn gì!
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là thực lực của đối phương rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với thông tin tình báo!
Tổ tình báo làm việc kiểu gì vậy?
Để cho tiểu đội của cô ta đi đối phó năm người cải tạo có thực lực mạnh mẽ này, như vậy có khác nào đang đùa đâu chứ?
Adv
Mặc dù trong lòng Trương Lỵ rất tức giận, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Cô ta nháy mắt với đám người Tôn Bình, ra hiệu cho mọi người cẩn thận.
Đám người Tôn Bình hiểu ý, lập tức chia nhau ra bao vây năm người cải tạo.
“Bọn mày là người của tiểu đội số mấy?”
Adv
Lúc này, Jack đội trưởng quan sát Trương Lỵ và những người khác, mỉm cười hỏi.
“Việc này không liên quan đến các anh! Bây giờ các anh hãy mau rút khỏi lãnh thổ của nước Đại Hạ chúng tôi đi! Nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Trương Lỵ lạnh lùng cảnh cáo.
“Rút? Bọn tao phải băng qua đại dương xa xôi, khó khăn lắm mới đến được đây, sao có thể rút được? Đầu óc của người nước Đại Hạ chúng mày đều đơn giản thế hả?”
Jack đội trưởng cười sằng sặc.
Bốn người đám Ngải Nhĩ Phu cũng cười khà khà khà liên tục.
Dáng vẻ khinh miệt này khiến các thành viên tiểu tổ thủ vệ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Các anh cười gì đó? Đừng tưởng mình lợi hại lắm, chỉ cần chúng tôi báo tin một cái là cao thủ trong nước sẽ tới đây cứu viện ngay! Lúc đó các anh muốn đi cũng không đi được đâu!”
Tôn Bình lạnh giọng nói.
“Vậy sao?”
Ngải Nhĩ Phu cười khẩy rồi đột nhiên giơ tay phải lên.
Cánh tay phải của anh ta chuyển động một cách máy móc, sau đó xuất hiện một cái nòng pháo đen nhánh, một viên đạn pháo phát ra ánh sáng đỏ rực bay nhanh về phía Tôn Bình.
“Kim Cương Tráo!”
Tôn Bình lập tức hét to, điều động linh khí bên trong cơ thể tạo thành một vòng bảo hộ màu vàng nhạt bao quanh cơ thể.
Trên cương vị là phó đội trưởng tiểu tổ thủ vệ, thực lực của anh ta không hề yếu, rõ ràng là một võ giả tông sư võ đạo trung kỳ!
“Bùm!”
Đạn pháo va chạm mạnh vào vòng Kim Cương Tráo, phát ra một tiếng nổ rung trời.
Ngay sau đó Kim Cương Tráo bao quanh người Tôn Bình từ từ nứt ra, anh ta cũng bị văng ra xa mười mấy mét do làn sóng xung kích mạnh mẽ, sau đó mới loạng choạng đứng vững lại được.
Tôn Bình nhìn Ngải Nhĩ Phu với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Sao có thể?
Tại sao Kim Cương Tráo của anh ta lại không thể cản được công kích của một viên đạn pháo cỡ nhỏ?
Khi nhìn thấy cảnh này, nét mặt của các thành viên tiểu tổ thủ vệ khác cũng trở nên nặng nề.
Trong số họ, Tôn Bình là người có thực lực chỉ đứng sau Trương Lỵ, nhưng anh ta lại không đỡ nổi một chiêu của Ngải Nhĩ Phu!
Rõ ràng thực lực của đối phương đáng sợ hơn họ tưởng rất nhiều!
Lâm Phong tò mò nhìn cánh tay phải của Ngải Nhĩ Phu…
Người máy?
Không đúng lắm!
Anh có thể cảm nhận được rất rõ hơi thở của sự sống từ đối phương, vậy có nghĩa là năm người này là nửa người nửa máy?
Phương Tây lạ thật!
Lâm Phong lắc đầu, không vội vàng ra tay.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là thực lực của đối phương rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với thông tin tình báo!
Tổ tình báo làm việc kiểu gì vậy?
Để cho tiểu đội của cô ta đi đối phó năm người cải tạo có thực lực mạnh mẽ này, như vậy có khác nào đang đùa đâu chứ?
Adv
Mặc dù trong lòng Trương Lỵ rất tức giận, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Cô ta nháy mắt với đám người Tôn Bình, ra hiệu cho mọi người cẩn thận.
Đám người Tôn Bình hiểu ý, lập tức chia nhau ra bao vây năm người cải tạo.
“Bọn mày là người của tiểu đội số mấy?”
Adv
Lúc này, Jack đội trưởng quan sát Trương Lỵ và những người khác, mỉm cười hỏi.
“Việc này không liên quan đến các anh! Bây giờ các anh hãy mau rút khỏi lãnh thổ của nước Đại Hạ chúng tôi đi! Nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Trương Lỵ lạnh lùng cảnh cáo.
“Rút? Bọn tao phải băng qua đại dương xa xôi, khó khăn lắm mới đến được đây, sao có thể rút được? Đầu óc của người nước Đại Hạ chúng mày đều đơn giản thế hả?”
Jack đội trưởng cười sằng sặc.
Bốn người đám Ngải Nhĩ Phu cũng cười khà khà khà liên tục.
Dáng vẻ khinh miệt này khiến các thành viên tiểu tổ thủ vệ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Các anh cười gì đó? Đừng tưởng mình lợi hại lắm, chỉ cần chúng tôi báo tin một cái là cao thủ trong nước sẽ tới đây cứu viện ngay! Lúc đó các anh muốn đi cũng không đi được đâu!”
Tôn Bình lạnh giọng nói.
“Vậy sao?”
Ngải Nhĩ Phu cười khẩy rồi đột nhiên giơ tay phải lên.
Cánh tay phải của anh ta chuyển động một cách máy móc, sau đó xuất hiện một cái nòng pháo đen nhánh, một viên đạn pháo phát ra ánh sáng đỏ rực bay nhanh về phía Tôn Bình.
“Kim Cương Tráo!”
Tôn Bình lập tức hét to, điều động linh khí bên trong cơ thể tạo thành một vòng bảo hộ màu vàng nhạt bao quanh cơ thể.
Trên cương vị là phó đội trưởng tiểu tổ thủ vệ, thực lực của anh ta không hề yếu, rõ ràng là một võ giả tông sư võ đạo trung kỳ!
“Bùm!”
Đạn pháo va chạm mạnh vào vòng Kim Cương Tráo, phát ra một tiếng nổ rung trời.
Ngay sau đó Kim Cương Tráo bao quanh người Tôn Bình từ từ nứt ra, anh ta cũng bị văng ra xa mười mấy mét do làn sóng xung kích mạnh mẽ, sau đó mới loạng choạng đứng vững lại được.
Tôn Bình nhìn Ngải Nhĩ Phu với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Sao có thể?
Tại sao Kim Cương Tráo của anh ta lại không thể cản được công kích của một viên đạn pháo cỡ nhỏ?
Khi nhìn thấy cảnh này, nét mặt của các thành viên tiểu tổ thủ vệ khác cũng trở nên nặng nề.
Trong số họ, Tôn Bình là người có thực lực chỉ đứng sau Trương Lỵ, nhưng anh ta lại không đỡ nổi một chiêu của Ngải Nhĩ Phu!
Rõ ràng thực lực của đối phương đáng sợ hơn họ tưởng rất nhiều!
Lâm Phong tò mò nhìn cánh tay phải của Ngải Nhĩ Phu…
Người máy?
Không đúng lắm!
Anh có thể cảm nhận được rất rõ hơi thở của sự sống từ đối phương, vậy có nghĩa là năm người này là nửa người nửa máy?
Phương Tây lạ thật!
Lâm Phong lắc đầu, không vội vàng ra tay.