Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn ánh mắt kỳ lạ của đám người Vân Trung Thiên, cô ấy chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, chỉ ước gì có thể độn thổ luôn cho xong.

“Vậy anh tiếp tục nhé? Nếu đau thì em cứ nói cho anh biết.”

Lâm Phong dặn.

“Anh… Anh mạnh tay hơn một chút đi! Tại em hơi ngứa.”

Lý Tiểu Khả nói.

Lâm Phong gật đầu, tay đặt trên bụng Lý Tiểu Khả dùng sức mạnh hơn…

Adv

Đúng lúc này.

“Rầm!”

Cửa phòng bệnh bị đạp mở toang hoác từ bên ngoài.

Ngay sau đó Hoàng Hổ xụ mặt bước nhanh vào rồi nhìn khắp phòng bệnh, khi thấy con trai mình không có ở đây, ông ta lạnh lùng hỏi:

“Con trai Hoàng Tuấn của tôi bị các người đưa đi đâu rồi hả?”

Adv

“Hoàng Hổ, ông thật ngông cuồng!”

Đám người Vân Trung Thiên lập tức bao vây Hoàng Hổ, lạnh giọng quát lớn.

“Tôi cứ ngông cuồng đấy, các ông có thể làm gì được tôi?”

Hoàng Hổ lạnh lùng đáp lời.

Đồng thời có một luồng khí tức thuộc về Tông Sư Cảnh toát ra từ trong cơ thể ông ta, khiến cho đám người Vân Trung Thiên khẽ biến sắc mặt, lập tức lùi về sau vài bước.

Giới võ đạo ở Kim Lăng còn yếu.

Vân Trung Thiên mạnh nhất ở đây cũng chỉ mới Tiên Thiên tầng bốn, còn cách Tông Sư quá xa.

Vào lúc này, Lâm Phong đứng lên hỏi Hoàng Hổ:

“Chỉ có một mình ông thôi à? Lý Như Hải đâu?”

“Thằng vô dụng Lý Như Hải này có đến hay không đều như nhau cả!”

Hoàng Hổ thản nhiên đáp.

Lâm Phong nghe vậy bèn nhíu mày, mục tiêu chính của anh vẫn là Lý Như Hải, kết quả Lý Như Hải lại không đến?

Chẳng lẽ ông ta đoán được anh đã về?

Nghĩ tới đây, Lâm Phong hơi híp mắt lại.

Lúc này Hoàng Hổ lạnh giọng nói với vẻ mặt đằng đằng sát khí:

“Tôi hỏi lại một lần nữa, con trai tôi đang ở đâu? Nếu không tôi sẽ giết cả đám luôn đấy!”

“Con trai ông đã bị tôi giết rồi.”

Lâm Phong đáp.

“Gì cơ? Cậu dám giết con trai tôi?”

Hoàng Hổ chợt nổi giận, lập tức vung tay đấm về phía Lâm Phong.

Giờ Lâm Phong không có tâm trạng ra tay với một võ giả Tông Sư Cảnh, bèn nhẹ nhàng phun ra một luồng linh khí.

“Bùm!”

Hoàng Hổ còn chưa kịp phản ứng đã nổ thành một đống sương máu.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều sững sờ.

Lâu rồi không gặp, thực lực của cậu Lâm đã đạt tới trình độ này rồi sao?

“Các ông ở đây coi chừng nhé, tôi đi tìm Lý Như Hải!”

Lâm Phong nói một câu rồi lập tức biến mất ngay tại chỗ.



Chỉ vài giây sau.

Lâm Phong đã đến nhà họ Lý.

Anh dùng thần thức rà quét, kết quả phát hiện Lý Như Hải cũng không có ở trang viên.



“Cũng thông minh đấy! Đáng tiếc ông không chạy thoát được đâu!”

Lâm Phong nhếch môi cười khinh.

Từ lúc Hoàng Hổ tới bệnh viện cho đến khi anh qua đây cũng không mất lâu lắm, Lý Như Hải chỉ là một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong, không thể nào chạy xa được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK