Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần thức của Lâm Phong đảo qua, phát hiện Gia Cát Mặc Trần đang ở sâu trong đó, không biết đang làm gì!

Trừ việc đó ra, linh khí trong đó rất loãng, hoàn toàn không có dấu hiệu linh mạch!

Tên khốn này đang lừa người à!

Ở đây thực ra không có linh mạch?

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đang vui vẻ lập tức mất hứng!

Adv

“Cậu Lâm, chúng ta tới đây làm gì?

Lưu Năng hỏi.

Sau khi thấy Lâm Phong cường đại, trong lòng lão ta hèn mọn, quyết định ôm chặt đùi này!

Nhất là khi thấy cái thuật pháp kia, lão ta cũng muốn học!

Adv

“Gia Cát Mặc Trần ở trong này.”

Lâm Phong thuận miệng nói một câu, sau đó cất bước đi vào sơn động.

Lưu Năng theo sát phía sau.



Sâu trong sơn động, lúc này Gia Cát Mặc Trần đang đứng trước một phiến đá, cầm bút nhanh chóng viết ký hiệu kì lạ lên đó.

Mỗi ký hiệu được viết lên, vẻ mặt ông ta càng điên cuồng hơn!

Cho đến cuối cùng ông ta bật cười ha hả, vẻ mặt oán hận nói:

“Sư phụ ơi sư phụ! Lão cho rằng để lại một yêu thú là ngăn cản được tôi à? Lão thật sự quá thiên vị! Để lại Hoán Linh thuật cho sư huynh vô dụng, không truyền cho tôi, thậm chí còn trục xuất khỏi sư môn! Từ lúc đó trở đi tôi đã thề sẽ khiến các người hối hận rồi! Lão đã tọa hóa, sư huynh cũng bị tôi giết chết! Ngay cả Hoán Linh thuật cũng bị tôi lấy được!”

“Sau khi tôi học được Hoán Linh thuật sẽ trở về Vu tộc, tôi muốn dòng tộc của lão vì hành vi ngu xuẩn của lão mà trả giá thật lớn!”



“Hoán Linh thuật? Không phải thuật pháp triệu hoán linh hồn trong truyền thuyết của Vu tộc sao?”

Lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên sau lưng.

Vẻ mặt Gia Cát Mặc Trần thay đổi, lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới là Lâm Phong và Lưu Năng thì thầm thở phào một hơi!

“Cậu cũng có chút kiến thức đấy, biết được Hoán Linh thuật!”

Gia Cát Mặc Trần giấu ký hiệu được sao chép xong vào lòng, lạnh lùng nói:

“Sao cậu tới đây được? Những người kia đâu?”

“Bị con rắn kia ăn gần hết rồi!”

Lâm Phong thản nhiên đáp lời.

Gia Cát Mặc Trần nghe vậy lập tức đổi sắc mặt, đưa mắt nhìn về phía cửa sơn động, thấy rắn lớn không quay về, tiếp tục hỏi:

“Quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, có thể tránh khỏi công kích của nó! Chỉ có điều bây giờ tôi không rảnh quan tâm đến cậu, cút nhanh cho tôi!”

Gia Cát Mặc Trần vừa nói vừa chạy ra ngoài cửa động!

Hoán Linh thuật đã tới tay, ông ta không thể ở lại đây nữa, nếu không lát nữa con rắn kia quay về, ông ta không phải đối thủ!

Nó là yêu thú năm xưa sư phụ ông ta tự tay bồi dưỡng!

Giờ đã nhiều năm qua rồi, sức mạnh ngập trời, cắn nuốt được cả tông sư bình thường!

“Đừng vội!”

Lâm Phong ngăn Gia Cát Mặc Trần lại.

“Muốn chết!”

Gia Cát Mặc Trần cười lạnh, đập thẳng một chưởng về phía Lâm Phong.

Lâm Phong tiện tay chém ra một cái.

“Rầm!”

Gia Cát Mặc Trần bị anh đánh bay ra ngoài, đập mạnh lên vách tường nhưng ông ta nhanh chóng bò dậy, nhưng không thấy chuyện gì xảy ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK