Cúp điện thoại, Bao Nhất Hàn nhìn Lâm Phong, trên mặt xuất hiện nụ cười châm chọc.
“Cậu…”
Hắn vừa định nói gì thì bị Lâm Phong tát cho một cái!
Rầm!
Bao Nhất Hàn chết luôn tại chỗ.
Gương mặt Lâm Phong rất bình thản.
Adv
Bao Nhất Hàn còn sống chỉ để gọi cú điện thoại kia mà thôi, cũng là vì bây giờ anh lương thiện hơn nhiều rồi.
Nếu là lúc trước, đám người kia vừa vào phòng là đã biến thành thịt vụn hết rồi!
…
Lúc này, bầu không khí yên lặng đáng sợ.
Adv
Cho dù là đám người Vân Trung Thiên cũng không biết nên nói gì.
Nơi này đâu còn thương lượng gì nữa, hoàn toàn là đơn phương tàn sát.
Cậu Lâm vẫn là cậu Lâm, chẳng thay đổi gì.
Khi Bao Nhất Hàn và Tô Vô Danh đã chết, chỉ còn lại đại biểu của thành phố Dương Châu, Dương Phàm của nhà họ Dương cùng với mấy người đi theo hầu…
Thấy Lâm Phong nhìn mình, đám người Dương Phàm run run, cúi đầu không dám đối mặt với Lâm Phong.
“Không cần sợ, các người ngoan chút thì tôi không giết. Ngồi xuống, chúng ta tâm sự một chút.”
Lâm Phong nói.
“Không… không dám.”
Trên mặt Diệp Phàm xuất hiện nụ cười khó coi hơn cả khóc.
Lâm Phong nghe xong, bình tĩnh nhìn Diệp Phàm, không nói gì.
Diệp Phàm cảm thấy nổi hết da gà, vội vàng ngồi xuống.
“Anh là người thành phố nào?”
“Dương Phàm của nhà họ Dương ở Dương Châu.”
“Dương Châu rất đẹp, sau này có cơ hội tôi sẽ đến chơi.”
…
Bầu không khí đột nhiên hòa thuận hơn.
Khi mọi người đang nói chuyện, Diệp Phàm phát hiện Lâm Phong vừa giết người không ghê tay bây giờ lại cực kì ôn hòa.
Điều này khiến anh ta rất sợ hãi! Người có thể dễ dàng khống chế tâm trạng của mình thực sự rất đáng sợ!
Đúng lúc này, Lục Gia Lâm mang theo Trương Thiến đến, đá văng cửa phòng, đi nhanh vào.
Vẻ mặt Lục Gia Lâm lạnh như băng, còn Trương Thiến lại hồng hào vui vẻ!
Nếu nhìn kĩ trên trán cô ta còn đang rịn mồ hôi, dường như vừa trải qua một trận chiến sinh tử!
Lục Gia Lâm liếc nhìn một lượt, lạnh lùng hỏi:
“Diệp Phàm, đám Bao Nhất Hàn đâu?”
“Bọn… bọn họ…”
Diệp Phàm nhìn Lâm Phong, không dám trả lời.
Lục Gia Lâm nhìn vết máu trên đất, đoán được tất cả.
Anh ta đưa mắt nhìn Lâm Phong, trong mắt có sát ý thoáng qua, nói:
“Người mà Bao Nhất Hàn vừa nhắc đến trong điện thoại là mày?”
“Đúng, là tao.”
“Có phải mày ăn gan hùm mật gấu không hả? Dám đụng đến người của tao!”
Rầm!
Lâm Phong đánh một chưởng về phía Lục Gia Lâm.
Vẻ mặt Lục Gia Lâm thay đổi, lập tức ra tay ngăn chặn, nhưng vô ích, bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đập xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn.
Nhìn thấy vậy, Diệp Phàm cực kì hoảng sợ.
“Cậu…”
Hắn vừa định nói gì thì bị Lâm Phong tát cho một cái!
Rầm!
Bao Nhất Hàn chết luôn tại chỗ.
Gương mặt Lâm Phong rất bình thản.
Adv
Bao Nhất Hàn còn sống chỉ để gọi cú điện thoại kia mà thôi, cũng là vì bây giờ anh lương thiện hơn nhiều rồi.
Nếu là lúc trước, đám người kia vừa vào phòng là đã biến thành thịt vụn hết rồi!
…
Lúc này, bầu không khí yên lặng đáng sợ.
Adv
Cho dù là đám người Vân Trung Thiên cũng không biết nên nói gì.
Nơi này đâu còn thương lượng gì nữa, hoàn toàn là đơn phương tàn sát.
Cậu Lâm vẫn là cậu Lâm, chẳng thay đổi gì.
Khi Bao Nhất Hàn và Tô Vô Danh đã chết, chỉ còn lại đại biểu của thành phố Dương Châu, Dương Phàm của nhà họ Dương cùng với mấy người đi theo hầu…
Thấy Lâm Phong nhìn mình, đám người Dương Phàm run run, cúi đầu không dám đối mặt với Lâm Phong.
“Không cần sợ, các người ngoan chút thì tôi không giết. Ngồi xuống, chúng ta tâm sự một chút.”
Lâm Phong nói.
“Không… không dám.”
Trên mặt Diệp Phàm xuất hiện nụ cười khó coi hơn cả khóc.
Lâm Phong nghe xong, bình tĩnh nhìn Diệp Phàm, không nói gì.
Diệp Phàm cảm thấy nổi hết da gà, vội vàng ngồi xuống.
“Anh là người thành phố nào?”
“Dương Phàm của nhà họ Dương ở Dương Châu.”
“Dương Châu rất đẹp, sau này có cơ hội tôi sẽ đến chơi.”
…
Bầu không khí đột nhiên hòa thuận hơn.
Khi mọi người đang nói chuyện, Diệp Phàm phát hiện Lâm Phong vừa giết người không ghê tay bây giờ lại cực kì ôn hòa.
Điều này khiến anh ta rất sợ hãi! Người có thể dễ dàng khống chế tâm trạng của mình thực sự rất đáng sợ!
Đúng lúc này, Lục Gia Lâm mang theo Trương Thiến đến, đá văng cửa phòng, đi nhanh vào.
Vẻ mặt Lục Gia Lâm lạnh như băng, còn Trương Thiến lại hồng hào vui vẻ!
Nếu nhìn kĩ trên trán cô ta còn đang rịn mồ hôi, dường như vừa trải qua một trận chiến sinh tử!
Lục Gia Lâm liếc nhìn một lượt, lạnh lùng hỏi:
“Diệp Phàm, đám Bao Nhất Hàn đâu?”
“Bọn… bọn họ…”
Diệp Phàm nhìn Lâm Phong, không dám trả lời.
Lục Gia Lâm nhìn vết máu trên đất, đoán được tất cả.
Anh ta đưa mắt nhìn Lâm Phong, trong mắt có sát ý thoáng qua, nói:
“Người mà Bao Nhất Hàn vừa nhắc đến trong điện thoại là mày?”
“Đúng, là tao.”
“Có phải mày ăn gan hùm mật gấu không hả? Dám đụng đến người của tao!”
Rầm!
Lâm Phong đánh một chưởng về phía Lục Gia Lâm.
Vẻ mặt Lục Gia Lâm thay đổi, lập tức ra tay ngăn chặn, nhưng vô ích, bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đập xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn.
Nhìn thấy vậy, Diệp Phàm cực kì hoảng sợ.