Lúc này đã có ba cường giả mất mạng, trong đó còn có một người Võ Hồn Cảnh!
Sương máu như mưa rơi xuống, ào ào đổ xuống đất, máu chảy thành sông…
“Hai nghìn tám viên, hai mươi lăm phút.”
Lâm Phong tiếp tục nói.
Anh nhìn người của Thanh Thành Kiếm Phái, bình tĩnh cất lời:
Adv
“Các người muốn hôm nay chết hết ở đây sao?”
“Mày…”
Trong lòng Ngô Cuồng sợ hãi, nói cũng không nói được.
Thế này rồi còn đánh gì nữa?
Adv
Lão ta cầm đầu, thi triển Thanh Thành Kiếm Trận nhưng bị Lâm Phong phá giải dễ dàng…
Lão ta nhớ lời người phụ nữ áo đen nói hôm qua, chẳng lẽ phải là môn chủ tới mới đối phó được Lâm Phong sao?
Trần Bắc Huyền đầy khao khát.
Đây là thực lực của người tu tiên sao?
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Ngay sau đó, một lão già chống quải trượng, gương mặt già nua nhưng đôi mắt lại cực kì sắc bén đi tới. Lão già bình tĩnh liếc nhìn mọi người, hỏi:
“Ai là Lâm Phong?”
“Tôi, ông là ai?” Lâm Phong có hứng thú hỏi.
“Lâm Phong sát hại hơn mười người của thương hội Bách Vân, Thương Vương Trần Tử Ngang, phụng mệnh đến giết Lâm Phong!”
Dứt lời, lão già đột nhiên đứng thẳng lên, thương ý kinh khủng từ quải trượng trong tay ông ta bắn ra, khiến mấy cái bàn gần đó cũng phải rung lên.
Một giây sau, quải trượng thoạt nhìn bình thường lại biến thành một cây ngân thương rực rỡ!
Lão già đứng thẳng người lên, cầm ngân thương trong tay, tóc trắng như tuyết, không gió mà phấp phới, như chiến thần hạ phàm!
“Ùng.”
Trường thương trong tay ông ta phát ra từng tiếng rồng ngâm, dường như cái ông ta cầm trong tay không phải thương, mà là một con ngân long!
Nhìn thấy vậy, mọi người đều hít một hơi lạnh, mặt lộ vẻ kinh hãi.
“Hóa ra là Thương Vương Trần Tử Ngang xếp hạng 831 trên bảng vinh danh! Không phải ông ta ở ẩn lâu rồi sao? Sao lại đến báo thù cho thương hội Bách Vân?”
“Ba mươi năm trước ông ta đã xếp thứ 831 rồi, thực lực bây giờ sợ là càng sâu không lường được!”
“Không ổn! Sao Trần Tử Ngang này lại tới vào lúc này?”
Dược Trần, Dược Viêm, Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực đều thốt ra.
Trần Bắc Huyền im lặng không nói, cũng chỉ âm thầm nắm chặt Long Vân Kiếm trong tay, định khi nào Lâm Phong không địch lại thì lập tức sử dụng Vạn Kiếm Quyết của mình!
So với Trần Bắc Huyền thì đám người Ngô Cuồng và Trương Diệu lại kích động phát run!
Không ngờ lúc ngàn cân treo sợi tóc lại có viện quân lợi hại như thế tới cứu viện!
Quả thực là trời cũng giúp mình!
“Lâm Phong, coi như cậu cũng là một con người, quỳ xuống sám hối đi, tôi còn cho cậu được toàn thây!”
Trần Tử Ngang chỉ thương vào Lâm Phong, lạnh lùng nói.
“Ông mang linh thạch tới không?” Lâm Phong hỏi.
“Linh thạch?” Trần Tử Ngang sửng sốt một chút, cười lạnh đáp: “Tôi không cần đến thứ đồ chơi đó!”
“Vậy ông đi chết được rồi.”
Lâm Phong nghe vậy, không hề do dự mà tát ra một cái, cái tát to dần lên giữa không trung, giống như muốn che khuất cả bầu trời!
Sương máu như mưa rơi xuống, ào ào đổ xuống đất, máu chảy thành sông…
“Hai nghìn tám viên, hai mươi lăm phút.”
Lâm Phong tiếp tục nói.
Anh nhìn người của Thanh Thành Kiếm Phái, bình tĩnh cất lời:
Adv
“Các người muốn hôm nay chết hết ở đây sao?”
“Mày…”
Trong lòng Ngô Cuồng sợ hãi, nói cũng không nói được.
Thế này rồi còn đánh gì nữa?
Adv
Lão ta cầm đầu, thi triển Thanh Thành Kiếm Trận nhưng bị Lâm Phong phá giải dễ dàng…
Lão ta nhớ lời người phụ nữ áo đen nói hôm qua, chẳng lẽ phải là môn chủ tới mới đối phó được Lâm Phong sao?
Trần Bắc Huyền đầy khao khát.
Đây là thực lực của người tu tiên sao?
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Ngay sau đó, một lão già chống quải trượng, gương mặt già nua nhưng đôi mắt lại cực kì sắc bén đi tới. Lão già bình tĩnh liếc nhìn mọi người, hỏi:
“Ai là Lâm Phong?”
“Tôi, ông là ai?” Lâm Phong có hứng thú hỏi.
“Lâm Phong sát hại hơn mười người của thương hội Bách Vân, Thương Vương Trần Tử Ngang, phụng mệnh đến giết Lâm Phong!”
Dứt lời, lão già đột nhiên đứng thẳng lên, thương ý kinh khủng từ quải trượng trong tay ông ta bắn ra, khiến mấy cái bàn gần đó cũng phải rung lên.
Một giây sau, quải trượng thoạt nhìn bình thường lại biến thành một cây ngân thương rực rỡ!
Lão già đứng thẳng người lên, cầm ngân thương trong tay, tóc trắng như tuyết, không gió mà phấp phới, như chiến thần hạ phàm!
“Ùng.”
Trường thương trong tay ông ta phát ra từng tiếng rồng ngâm, dường như cái ông ta cầm trong tay không phải thương, mà là một con ngân long!
Nhìn thấy vậy, mọi người đều hít một hơi lạnh, mặt lộ vẻ kinh hãi.
“Hóa ra là Thương Vương Trần Tử Ngang xếp hạng 831 trên bảng vinh danh! Không phải ông ta ở ẩn lâu rồi sao? Sao lại đến báo thù cho thương hội Bách Vân?”
“Ba mươi năm trước ông ta đã xếp thứ 831 rồi, thực lực bây giờ sợ là càng sâu không lường được!”
“Không ổn! Sao Trần Tử Ngang này lại tới vào lúc này?”
Dược Trần, Dược Viêm, Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực đều thốt ra.
Trần Bắc Huyền im lặng không nói, cũng chỉ âm thầm nắm chặt Long Vân Kiếm trong tay, định khi nào Lâm Phong không địch lại thì lập tức sử dụng Vạn Kiếm Quyết của mình!
So với Trần Bắc Huyền thì đám người Ngô Cuồng và Trương Diệu lại kích động phát run!
Không ngờ lúc ngàn cân treo sợi tóc lại có viện quân lợi hại như thế tới cứu viện!
Quả thực là trời cũng giúp mình!
“Lâm Phong, coi như cậu cũng là một con người, quỳ xuống sám hối đi, tôi còn cho cậu được toàn thây!”
Trần Tử Ngang chỉ thương vào Lâm Phong, lạnh lùng nói.
“Ông mang linh thạch tới không?” Lâm Phong hỏi.
“Linh thạch?” Trần Tử Ngang sửng sốt một chút, cười lạnh đáp: “Tôi không cần đến thứ đồ chơi đó!”
“Vậy ông đi chết được rồi.”
Lâm Phong nghe vậy, không hề do dự mà tát ra một cái, cái tát to dần lên giữa không trung, giống như muốn che khuất cả bầu trời!