Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tính cậu rất ngông! Ở một khía cạnh nào đó, cậu giống y hệt tôi hồi trẻ…”

“Nhưng hồi còn trẻ tôi có đủ thực lực để mà ngông, còn cậu?”

“Có thực lực này không?”

Người đàn ông trung niên cười phá lên, anh ta hờ hững lắc đầu.

Hành vi của Lâm Phong trông có vẻ rất đáng sợ, nhưng ở trong mắt anh ta lại như một thằng hề đang nhe nanh múa vuốt trên sân khấu, cùng lắm cũng chỉ cười khì một tiếng…

“Bùm!”

Adv

Lâm Phong lập tức biến mất tại chỗ, lao thẳng về phía người đàn ông trung niên như một quả lựu đạn!

“Tốc độ nhanh lắm, nhưng lực còn quá yếu!”

Người đàn ông trung niên bình tĩnh, chỉ chìa tay phải về phía Lâm Phong đang lao tới, nhẹ nhàng bóp lại, miệng nói:

“Trói!”

Adv

“Ầm!”

Một luồng linh khí thiên địa cuồn cuộn được phóng ra, tạo thành một tấm lưới lớn màu vàng ngay giữa không trung rồi bao trùm lấy Lâm Phong.

Cùng lúc đó.

Một uy áp thiên địa lớn mạnh đè lên Lâm Phong, khiến anh đang chuẩn bị phá lưới ra ngoài không thể động đậy.

“Ha ha… Đây là thực lực của cậu đấy à?”

Người đàn ông trung niên để hai tay sau lưng, cười khẽ một tiếng, nhìn Lâm Phong đang mắc kẹt trong tấm lưới vàng với vẻ mặt khinh miệt.

Lâm Phong thử vùng vẫy nhưng lại phát hiện mình càng dùng sức, tấm lưới màu vàng này càng siết chặt hơn, uy áp thiên địa kia sẽ càng kinh khủng hơn.

Anh quyết định không giãy giụa nữa.

Nhưng nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện toàn thân anh đang phát sáng rực rỡ, gân cốt và mạch máu như thể đang bành trướng.

Giờ phút này, cả người anh như được sơn một lớp sơn màu vàng!

“Rách ra cho tôi!”

Lâm Phong hét to một tiếng.

“Roẹt!”

Ánh sáng vàng rực rỡ phóng thẳng lên chín tầng mây, khiến cho tấm lưới màu vàng kia rách một lỗ lớn.

Sau đó Lâm Phong lao ra khỏi lỗ rách trên lưới, vô số uy áp thiên địa đáng sợ lập tức ào tới trước mặt người đàn ông trung niên, anh tung một đấm!

“Cậu…”

Lúc này người đàn ông trung niên đang để hai tay sau lưng, dương dương tự đắc hưởng thụ khoái cảm có được từ hành động ra vẻ, không hề ngờ được Lâm Phong có thể thoát khỏi lưới của mình, vậy nên khi vội vàng đỡ đòn đã bị Lâm Phong đánh văng ra xa.

Anh ta va vào trong lòng núi, khiến cho ngọn núi xuất hiện một vết lõm rộng khoảng vài centimet.

“Vèo!”

Nhưng ngay giây sau, người đàn ông trung niên chạy từ trong núi ra ngoài.

Lúc này trông anh ta hơi nhếch nhác, máu chảy ra từ khoé miệng, không còn dáng vẻ dương dương tự đắc như vừa rồi.

“Thể chất của cậu cũng mạnh đấy!”

Người đàn ông trung niên lau máu trên khoé miệng, bình thản nói.

“Vậy sao? Tôi có thể mạnh hơn nữa đây này!”

Lâm Phong lại tung một đấm, tốc độ cực nhanh, không gian ở những nơi nắm đấm đi qua đều móp méo, lần lượt phát ra các tiếng nổ đùng đoàng.

Người đàn ông trung niên vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, không hề sợ hãi, vung tay đấm một cú.

Chẳng qua chỉ là một tên Nguyên Anh kỳ thôi, lẽ nào có thể nghịch thiên được?

Trong phút chốc, nắm đấm của hai người va chạm nhau phát ra tiếng nổ vang trời!

“Ầm!”

Linh khí nổ tung tạo ra dư chấn càn quét tất cả mọi thứ thuộc phạm vi mấy nghìn mét ở xung quanh, suýt chút nữa san bằng cả khu rừng núi này.

“Răng rắc!”

Lúc này có một tiếng xương gãy rõ ràng vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK