Vết đao, vết kiếm, vết cào…
Khó mà tưởng tượng được ở đây đã có một cuộc chiến thảm khốc chừng nào.
Mà lúc này, bên trong tường thành có một đám người đang quây thành một vòng tròn.
Những người này hoặc là sát thủ hàng đầu trong thế giới ngầm, hoặc là lính đánh thuê hàng đầu khu vực miền Trung, thậm chí còn có một số người vẽ những ký tự kỳ lạ trên mặt, trông giống như những thầy cúng của một số bộ lạc cổ xưa...
Đám cường giả này đang vây quanh một người đàn ông cường tráng.
Adv. ngôn tình tổng tài
Hắn đang ở trần, cơ thể cao lớn tràn ngập vẻ đẹp của sức mạnh.
Hắn buộc một bím tóc nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng vô tình, dường như vây quanh mình không phải một đám cường giả, mà là một bầy kiến hôi!
“Võ Bá, giao đồ ra đây, nếu không hôm nay mày chắc chắn phải chết.”
Adv
Một sát thủ lạnh lùng nói. Gã vừa dứt lời, những cường giả khác cũng cười nhạt:
“Võ Bá, di sản của nước Ba Luân Cổ không phải thứ mày có thể hưởng một mình được, bây giờ lựa chọn duy nhất là giao ra đây!”
“Võ Bá, tôi biết cậu rất mạnh, nhưng chúng tôi cũng đông người, cậu không phải là đối thủ.”
…
Nghe tới đây, Võ Bá nở nụ cười khinh thường, chuẩn bị ra tay thì đột nhiên, máy truyền tin đặc chế trong túi quần hắn reo lên!
Lục sư đệ gọi tới?
Võ Bá ngẩn người, lập tức nghe máy.
Nghe Phùng Mục Trần nói chuyện xong, trong mắt hắn thoáng qua ánh sáng kì lạ.
Tiểu sư đệ gặp phiền toái?
Cũng được!
Đã lâu rồi hắn chưa về nước, lần này phải nhân cơ hội về chơi một lần!
“Giao di sản ra!”
Đám cường giả vây quanh hắn đột nhiên tấn công, các loại chiêu thức ập tới, khí tức kinh người!
“Vốn định chơi với các người một lúc, nhưng giờ không cần nữa rồi! Thân là tứ sư huynh, tôi không thể để cho bất kì kẻ nào bắt nạt tiểu sư đệ của mình!”
Võ Bá đột nhiên quát to một tiếng, cơ thể to lớn bùng lên kim quang chói mắt, cả người bị nhuộm thành màu vàng kim sáng chói, giống như biến thành một người bằng vàng!
Không có thuật pháp hoa mỹ, không có chiêu thức tiểu xảo!
Võ Bá nhảy vào giữa đám người, nơi hắn đi qua, tay cụt chân cụt, máu chảy thành sông…
Những cường giả ngoài biên giới tiếng tăm lừng lẫy không ai ngăn nổi một chiêu của hắn!
Trong thời gian ngắn, đám người bị Võ Bá giết sạch!
Lúc giết xong đám người đó, Võ Bá ngồi xổm xuống sau đó cả người bắn ra, bay thẳng về phía Đại Hạ.
Còn ở Thục Sơn kiếm phái, một người đàn ông áo xanh đang đánh cờ vây với Kiếm Thánh.
Người áo xanh chính là tam sư huynh Lý Nguyên Hạo của Lâm Phong…
“Anh Nguyên Hạo, tài đánh cờ của anh giống hệt tu vi của anh, càng ngày càng sâu không lường được! Sợ rằng bây giờ tôi cũng không đỡ nổi mười chiêu của anh đâu nhỉ?”
Vô Cực Kiếm Thánh cảm thán.
“Anh Vô Cực khiêm tốn quá, thuật pháp trong thiên hạ, chỉ có tốc độ là không thể phá giải! Vô Cực anh dùng kiếm thuật, ai địch lại được!”
Lý Nguyên Hạo mỉm cười.
So với Võ Bá to con, anh trông có vẻ nho nhã hơn rất nhiều, thoạt nhìn như một thư sinh yếu đuối.
Đúng lúc này, máy truyền tin đặc chế của anh cũng kêu lên.
Khó mà tưởng tượng được ở đây đã có một cuộc chiến thảm khốc chừng nào.
Mà lúc này, bên trong tường thành có một đám người đang quây thành một vòng tròn.
Những người này hoặc là sát thủ hàng đầu trong thế giới ngầm, hoặc là lính đánh thuê hàng đầu khu vực miền Trung, thậm chí còn có một số người vẽ những ký tự kỳ lạ trên mặt, trông giống như những thầy cúng của một số bộ lạc cổ xưa...
Đám cường giả này đang vây quanh một người đàn ông cường tráng.
Adv. ngôn tình tổng tài
Hắn đang ở trần, cơ thể cao lớn tràn ngập vẻ đẹp của sức mạnh.
Hắn buộc một bím tóc nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng vô tình, dường như vây quanh mình không phải một đám cường giả, mà là một bầy kiến hôi!
“Võ Bá, giao đồ ra đây, nếu không hôm nay mày chắc chắn phải chết.”
Adv
Một sát thủ lạnh lùng nói. Gã vừa dứt lời, những cường giả khác cũng cười nhạt:
“Võ Bá, di sản của nước Ba Luân Cổ không phải thứ mày có thể hưởng một mình được, bây giờ lựa chọn duy nhất là giao ra đây!”
“Võ Bá, tôi biết cậu rất mạnh, nhưng chúng tôi cũng đông người, cậu không phải là đối thủ.”
…
Nghe tới đây, Võ Bá nở nụ cười khinh thường, chuẩn bị ra tay thì đột nhiên, máy truyền tin đặc chế trong túi quần hắn reo lên!
Lục sư đệ gọi tới?
Võ Bá ngẩn người, lập tức nghe máy.
Nghe Phùng Mục Trần nói chuyện xong, trong mắt hắn thoáng qua ánh sáng kì lạ.
Tiểu sư đệ gặp phiền toái?
Cũng được!
Đã lâu rồi hắn chưa về nước, lần này phải nhân cơ hội về chơi một lần!
“Giao di sản ra!”
Đám cường giả vây quanh hắn đột nhiên tấn công, các loại chiêu thức ập tới, khí tức kinh người!
“Vốn định chơi với các người một lúc, nhưng giờ không cần nữa rồi! Thân là tứ sư huynh, tôi không thể để cho bất kì kẻ nào bắt nạt tiểu sư đệ của mình!”
Võ Bá đột nhiên quát to một tiếng, cơ thể to lớn bùng lên kim quang chói mắt, cả người bị nhuộm thành màu vàng kim sáng chói, giống như biến thành một người bằng vàng!
Không có thuật pháp hoa mỹ, không có chiêu thức tiểu xảo!
Võ Bá nhảy vào giữa đám người, nơi hắn đi qua, tay cụt chân cụt, máu chảy thành sông…
Những cường giả ngoài biên giới tiếng tăm lừng lẫy không ai ngăn nổi một chiêu của hắn!
Trong thời gian ngắn, đám người bị Võ Bá giết sạch!
Lúc giết xong đám người đó, Võ Bá ngồi xổm xuống sau đó cả người bắn ra, bay thẳng về phía Đại Hạ.
Còn ở Thục Sơn kiếm phái, một người đàn ông áo xanh đang đánh cờ vây với Kiếm Thánh.
Người áo xanh chính là tam sư huynh Lý Nguyên Hạo của Lâm Phong…
“Anh Nguyên Hạo, tài đánh cờ của anh giống hệt tu vi của anh, càng ngày càng sâu không lường được! Sợ rằng bây giờ tôi cũng không đỡ nổi mười chiêu của anh đâu nhỉ?”
Vô Cực Kiếm Thánh cảm thán.
“Anh Vô Cực khiêm tốn quá, thuật pháp trong thiên hạ, chỉ có tốc độ là không thể phá giải! Vô Cực anh dùng kiếm thuật, ai địch lại được!”
Lý Nguyên Hạo mỉm cười.
So với Võ Bá to con, anh trông có vẻ nho nhã hơn rất nhiều, thoạt nhìn như một thư sinh yếu đuối.
Đúng lúc này, máy truyền tin đặc chế của anh cũng kêu lên.