Bà lão tóc trắng là Hàng Thuật Sư nổi tiếng ở nước Nam Dương, tên là Đại Hắc Phật Mẫu.
Bà ta nhận lệnh của lãnh đạo nhóm Bát Kỳ là Ishikawa Honda đến đây giết anh và Hoa Vân Phi.
“Trùng hợp một cách lạ kỳ, may mà bị mình bắt gặp! Không thì nếu bà ta đi tìm Hoa Vân Phi trước, với Hàng Thuật khó lường của bà ta, rất có thể Hoa Vân Phi sẽ không ngăn cản được!”
Lâm Phong lẩm bẩm, khi nhắc đến cái tên Ishikawa Honda thì có sát ý xẹt qua trong mắt anh.
Nhị sư tỷ cũng mất liên lạc ở nước Oa, đến giờ vẫn chưa thấy trả lời!
Adv
Xem ra anh phải đến nước Oa một chuyến mới được!
“Ầm!”
Lâm Phong bắn ra một tia linh hoả đốt Đại Hắc Phật Mẫu thành tro.
Adv
Nhìn thấy cảnh này.
Mười tên võ giả nước Thạch còn lại đều khiếp sợ, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy nhưng đều bị Lâm Phong đánh chết lần lượt.
“Những kẻ này chán sống thật rồi mà, lại dám tới Đại Hạ gây sự!”
Lâm Phong cười khẩy.
“Ba oai quá đi!”
Lâm Luyến Luyến không sợ chút nào, ngược lại còn hào hứng vỗ tay cổ vũ.
“…”
Lâm Phong bĩu môi, anh bó tay với con gái của mình luôn!
Trên đường đi con bé lúc nào cũng buồn ngủ, cứ như muốn đu trên người anh ngủ luôn vậy…
Nhưng đến khi anh giết địch, con bé lại trở nên hào hứng…
“Tương lai giới tu tiên sắp có thêm một tiểu ma vương nữa rồi!”
Lâm Phong lắc đầu, sau đó dời mắt nhìn về phía Vệ Tử Húc và Vệ Cẩm Luân.
Sau khi Đại Hắc Phật Mẫu chết, tình hình của Vệ Tử Húc đã đỡ hơn nhiều, ông ấy đang nằm rạp dưới đất thở hổn hển…
Còn Vệ Cẩm Luân thì mặt mày tái nhợt, vẫn còn sợ hãi.
“Cậu… Cậu Lâm! Tôi là fan của cậu, tôi hâm mộ cậu lâu lắm rồi, lúc trước tôi còn định tới nhà họ Trần gặp cậu nữa, tiếc là cậu không ở đó!”
Vệ Cẩm Luân cố gượng cười, chủ động nịnh bợ.
“Rồi sao nữa?”
Lâm Phong hỏi.
Từ ký ức của Đại Hắc Phật Mẫu, anh đã biết được mọi chuyện, cũng như biết Vệ Cẩm Luân cấu kết với bậc thầy đổ thạch của nước Thạch…
“Cậu Lâm, tôi sẵn sàng trở thành đầy tớ hèn mọn nhất của cậu, hầu hạ cậu, cung cấp mọi thứ cho cậu suốt đời suốt kiếp!”
Vệ Cẩm Luân cười nịnh.
“Xin lỗi, dù anh có sẵn sàng làm con chó của tôi thì tôi cũng sợ bẩn!”
Nói xong, Lâm Phong tát Vệ Cẩm Luân một phát chết tươi!
Nhìn thấy cảnh này.
Vệ Tử Húc đang nằm rạp dưới đất thầm bi thương trong lòng.
Ông ấy nhìn xung quanh, nhớ lúc đến cả đám đều là thân tín của ông ấy, nhưng giờ đây chỉ còn một mình ông ấy!
Chữ “bi” này phải đến mức độ nào đây chứ?
Bà ta nhận lệnh của lãnh đạo nhóm Bát Kỳ là Ishikawa Honda đến đây giết anh và Hoa Vân Phi.
“Trùng hợp một cách lạ kỳ, may mà bị mình bắt gặp! Không thì nếu bà ta đi tìm Hoa Vân Phi trước, với Hàng Thuật khó lường của bà ta, rất có thể Hoa Vân Phi sẽ không ngăn cản được!”
Lâm Phong lẩm bẩm, khi nhắc đến cái tên Ishikawa Honda thì có sát ý xẹt qua trong mắt anh.
Nhị sư tỷ cũng mất liên lạc ở nước Oa, đến giờ vẫn chưa thấy trả lời!
Adv
Xem ra anh phải đến nước Oa một chuyến mới được!
“Ầm!”
Lâm Phong bắn ra một tia linh hoả đốt Đại Hắc Phật Mẫu thành tro.
Adv
Nhìn thấy cảnh này.
Mười tên võ giả nước Thạch còn lại đều khiếp sợ, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy nhưng đều bị Lâm Phong đánh chết lần lượt.
“Những kẻ này chán sống thật rồi mà, lại dám tới Đại Hạ gây sự!”
Lâm Phong cười khẩy.
“Ba oai quá đi!”
Lâm Luyến Luyến không sợ chút nào, ngược lại còn hào hứng vỗ tay cổ vũ.
“…”
Lâm Phong bĩu môi, anh bó tay với con gái của mình luôn!
Trên đường đi con bé lúc nào cũng buồn ngủ, cứ như muốn đu trên người anh ngủ luôn vậy…
Nhưng đến khi anh giết địch, con bé lại trở nên hào hứng…
“Tương lai giới tu tiên sắp có thêm một tiểu ma vương nữa rồi!”
Lâm Phong lắc đầu, sau đó dời mắt nhìn về phía Vệ Tử Húc và Vệ Cẩm Luân.
Sau khi Đại Hắc Phật Mẫu chết, tình hình của Vệ Tử Húc đã đỡ hơn nhiều, ông ấy đang nằm rạp dưới đất thở hổn hển…
Còn Vệ Cẩm Luân thì mặt mày tái nhợt, vẫn còn sợ hãi.
“Cậu… Cậu Lâm! Tôi là fan của cậu, tôi hâm mộ cậu lâu lắm rồi, lúc trước tôi còn định tới nhà họ Trần gặp cậu nữa, tiếc là cậu không ở đó!”
Vệ Cẩm Luân cố gượng cười, chủ động nịnh bợ.
“Rồi sao nữa?”
Lâm Phong hỏi.
Từ ký ức của Đại Hắc Phật Mẫu, anh đã biết được mọi chuyện, cũng như biết Vệ Cẩm Luân cấu kết với bậc thầy đổ thạch của nước Thạch…
“Cậu Lâm, tôi sẵn sàng trở thành đầy tớ hèn mọn nhất của cậu, hầu hạ cậu, cung cấp mọi thứ cho cậu suốt đời suốt kiếp!”
Vệ Cẩm Luân cười nịnh.
“Xin lỗi, dù anh có sẵn sàng làm con chó của tôi thì tôi cũng sợ bẩn!”
Nói xong, Lâm Phong tát Vệ Cẩm Luân một phát chết tươi!
Nhìn thấy cảnh này.
Vệ Tử Húc đang nằm rạp dưới đất thầm bi thương trong lòng.
Ông ấy nhìn xung quanh, nhớ lúc đến cả đám đều là thân tín của ông ấy, nhưng giờ đây chỉ còn một mình ông ấy!
Chữ “bi” này phải đến mức độ nào đây chứ?