Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Chiến nghe xong, gương mặt lập tức lạnh đi, nói:

“Chúng ta cứ tiếp tục đánh đi! Tao thấy hôm nay chúng mày không thể đi vào khách sạn được nữa đâu!”

Dứt lời, bầu không khí trở nên yên tĩnh!

Trương Lương lạnh lùng nhìn Chu Chiến, tuy phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì!

Đánh tiếp, xấu hổ là chuyện nhỏ, với tính cách của Chu Chiến, người của mình nhất định sẽ bị thương nặng!

Xin giúp đỡ từ trưởng bối ư? Không thể nào!

Adv

Thanh niên đồng lứa giao lưu, liên lụy đến trưởng bối, nhà họ Trương bọn họ đâu thể ngẩng mặt lên được nữa!

Lúc này, Trương Lỵ đột nhiên nói:

“Anh, không phải chỉ tâm sự một chút thôi sao, mọi người vào trong trước đi.”

“Không được! Anh sẽ không bỏ mặc em!” Trương Lương cắt lời Trương Lỵ.

Adv

“Còn không chịu khuất phục!”

Đúng lúc này, Chu Chiến cười lạnh một tiếng, đánh thẳng về phía Trương Lương.

Trương Lương vốn đang bị thương, lúc này đối mặt với một đòn ngay gần như thế, hoàn toàn không có gì ngăn trở, anh ta lập tức bị đánh bay ra hơn ba mươi mét, nặng nề đập xuống đất!

Nhìn thấy vậy, đám võ giả nhà họ Trương đều gào lên muốn báo thù, kết quả chưa tới một tiếng đồng hồ, đã bị đánh ngã lăn ra đất, không ngừng kêu rên!

“Dừng tay, không đánh!”

Trương Lỵ không nhìn được nữa, quát lớn.

Chu Chiến vẫy tay ý bảo dừng lại, sau đó cười híp mắt nhìn Trương Lỵ nói:

“Sao hả? Nghĩ xong rồi à?”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Gương mặt Trương Lỵ tái nhợt.

“Ha ha, nhiều người đang nhìn thế này, anh Chu của em cũng không phải là người bẩn thỉu! Em đứng đây thơm anh một cái, anh sẽ tha cho nhà em, sao hả?”

Chu Chiến mỉm cười nói.

“Không được, em gái, tuyệt đối không!”

Trương Lương cố gắng đứng dậy, hai mắt đỏ lừ!

Mục đích của Chu Chiến làm như thế, không phải để chiếm lời từ Trương Lỵ, mà chủ yếu là mượn cơ hội để sỉ nhục nhà họ Trương.

Trong trường hợp này nếu như em gái thơm Chu Chiến, thì chẳng khác nào làm nhà họ Trương mất hết mặt mũi!

“Trương Lương, mày lắm chuyện thật đấy! Tuy tao không giết mày nhưng chặt tay chặt chân mày thì tao vẫn làm được!”

Chu Chiến cười lạnh một tiếng, đi về phía Trương Lương.

Trương Lỵ nhìn gương mặt đầy máu của anh trai, trong lòng run lên, hai mắt nhắm lại, lớn tiếng nói:

“Tôi đồng ý!”

Chu Chiến nghe xong, khóe miệng cong lên, lại quay về trước mặt Trương Lỵ, nói:

“Thế là được rồi, không phải chỉ là thơm một cái thôi sao, có gì khó khăn đâu!”

“Đến đây đi, cho anh nếm thử chút ngọt ngào nafo1”

Gương mặt Trương Lỵ tái nhợt, cơ thể xinh đẹp hơi run.

Đám người Trương Lương đằng xa đều đỏ cả mắt, giọng nói khàn khàn ngăn Trương Lỵ lại.

Nhưng Trương Lỵ không đáp lời.

Trương Lỵ đã tới gần Chu Chiến thì đúng lúc này, một tiếng còi xe dồn dập phá vỡ không khí trong sân!

Một chiếc Hồng Kỳ L5 chạy tới, cuối cùng dừng lại trước mặt mọi người.

“Mẹ nó, ai đấy, ấn còi xe đúng lúc này, muốn chết đúng không?”

Một tên lâu la giận tím mặt, lập tức xông lên đá vào cửa xe, đúng lúc này, cửa xe Hồng Kỳ mở ra.

Lâm Phong bước ra đầu tiên, đưa tay tóm luôn cổ gã kia.

“Mày… Mày là ai? Dám… dám túm tao! Mau… mau thả ra…”

“Rắc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK