Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Huyết Thủ Nhân Đồ vụt tắt, cả người căng thẳng, ngay cả trái tim cũng rơi thẳng xuống đáy cốc!
Lão ta chỉ là Địa Cảnh sơ kỳ mà thôi, dựa vào nội lực thâm hậu mới miễn cưỡng chống cự được đến hiện tại đã cực kỳ khó khăn rồi.
Bây giờ lão ta đã sức cùng lực kiệt chỉ còn cái vỏ mạnh mẽ bên ngoài, ngay cả cánh tay cũng đã bị đánh gãy, căn bản không thể chống cự được.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy. Một giọng nói hơi mất kiên nhẫn rơi vào tai mọi người. "Đêm hôm khuya khoắt thế này sao không ngủ đi, tới nơi này làm gì thế?"
Mọi người ngoảnh mặt nhìn sang, phát hiện ra một thanh niên áo trắng đã chậm rãi đi tới.
"Là tiền bối ấy!"
Khuôn mặt Huyết Thủ Nhân Đồ vốn đã xám như tro, lúc này lập tức trở nên mừng rỡ.
Lão ta chưa bao giờ nghĩ tới, vào lúc nguy ngập này Lâm Phong lại giống như thiên thần hạ phàm, cứu vớt bản thân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!
Điều này khiến hốc mũi lão ta cay cay, thiếu chút nữa đã rơi lệ đây mặt. "Cậu là ai?" Dương Đỉnh Thiên liếc mắt quan sát Lâm Phong một cái, khế nhíu mày.
Bởi vì ông ta không cảm nhận được một chút hơi thở võ đạo nào trên người Lâm Phong.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ bình tĩnh của thanh niên này, cùng với cặp mắt sâu thẩm kia, ông ta không dám đưa ra kết luận quá võ đoán.
Dẫu sao, cũng có một vài võ giả có thể lợi dụng tâm pháp quy tức hoặc tâm pháp linh tinh gì đó để che dấu đi hơi thở võ đạo của mình.
Lâm Phong nhìn lướt qua Dương Đỉnh Thiên, không đáp lời. Anh đi thẳng đến bên cạnh Huyết Thủ Nhân Đồ, nhíu mày hỏi:
"Ông làm gì lại ra nông nỗi này? Đi mua thuốc thôi lại biến thành như vậy? Sao ông vô dụng thế?"
"Tôi..." Huyết Thủ Nhân Đồ xấu hổ đến mức mặt già đỏ lên.
Nếu như người khác dám làm nhục lão ta như vậy, nói không chừng lão ta đã liều mạng rồi.
Nhưng Lâm Phong nói, lão ta lại không dám phản bác.
Chỉ có thể ngoan ngoấn kể lại những chuyện đã xảy ra.
Cách đó không xa.
Trông thấy đường đường là Huyết Thủ Nhân Đồ vậy mà đứng trước mặt thanh niên kia lại ngoan ngoãn như thế, người của liên minh võ đạo đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi.
Rốt cuộc thanh niên áo trắng nhìn rất bình thường này có lai lịch gì?
"Người anh em, tôi không quan tâm cậu là ai! Chuyện đêm nay không phải chuyện cậu có thể nhúng tay vào, cậu vẫn nên ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh đi."
Dương Đỉnh Thiên trầm giọng nói.
"Ông có biết người kia là ai không?" Lâm Phong quay đầu lại, thản nhiên hỏi.
“Tên người này là Diệp Thiên Tâm, biệt danh Huyết Thủ Nhân Đồ, hai mươi năm trước từng sát hại một ngàn người! Là một lão ma đầu ai nấy đều muốn
giết! Liên minh võ đạo Giang Nam tôi đã đuổi giết lão ta hai mươi năm rồi."
Sợ Lâm Phong không biết rõ nội tình cho nên Dương Đỉnh Thiên đã kể lại một lượt nghiệp chướng mà Huyết Thủ Nhân Đồ đã phạm phải.
Nghe thấy lời này, trong lòng Huyết Thủ Nhân Đồ nặng trĩu âu lo. Lão ta hơi bất an nhìn về phía Lâm Phong.
Bởi vì đúng là lão ta từng phạm phải sát nghiệp rất lớn, đây là điều không cách nào biện giải!
Nhưng không ngờ, Lâm Phong lại không để ý chút nào, chỉ thản nhiên đáp:
"Ông cũng nói đó là chuyện hai mươi năm trước rồi, hiện tại lôi chuyện từ hai mươi năm trước ra nói có ý nghĩa gì sao?"
"Hiện tại người này đã là chó săn của tôi rồi!"
"Các ông đã đánh lão ta bị thương thảm như vậy, coi như đã xóa bỏ hết lỗi lầm của lão ta hai mươi năm trước!"
“Tôi tuyên bố, từ nay về sau xóa bỏ hoàn toàn ân oán giữa hai bên." Lời này vừa nói ra.
Hiện trường lập tức trở nên tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn Lâm Phong, vẻ mặt cực kỳ mừng rỡ.
Dương Đỉnh Thiên thì buồn bực thở ra một hơi, lạnh lùng hỏi: “Nói vậy là cậu khăng khăng muốn nhúng tay vào?"
"Đầu óc ông có vấn đề à? Có câu nói đánh chó phải ngó mặt chủ! Ông đánh chó săn của tôi, tôi nhúng tay vào chẳng phải chuyện đương nhiên sao?"
Lâm Phong cười nhạo một tiếng.
Dương Đỉnh Thiên nghe vậy, lửa giận trong lòng bùng lên, có điều với tính cách cẩn thẩn của mình, ông ta vẫn đè ép cơn giận trong lòng xuống, hỏi:
"Chẳng lẽ các hạ là truyền nhân của đại tộc cổ võ nào đó?"
"Không phải!"
"Vậy chắc các hạ là đệ tử chân truyền của tông môn trên núi?"
"Không phải!"
Lão ta chỉ là Địa Cảnh sơ kỳ mà thôi, dựa vào nội lực thâm hậu mới miễn cưỡng chống cự được đến hiện tại đã cực kỳ khó khăn rồi.
Bây giờ lão ta đã sức cùng lực kiệt chỉ còn cái vỏ mạnh mẽ bên ngoài, ngay cả cánh tay cũng đã bị đánh gãy, căn bản không thể chống cự được.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy. Một giọng nói hơi mất kiên nhẫn rơi vào tai mọi người. "Đêm hôm khuya khoắt thế này sao không ngủ đi, tới nơi này làm gì thế?"
Mọi người ngoảnh mặt nhìn sang, phát hiện ra một thanh niên áo trắng đã chậm rãi đi tới.
"Là tiền bối ấy!"
Khuôn mặt Huyết Thủ Nhân Đồ vốn đã xám như tro, lúc này lập tức trở nên mừng rỡ.
Lão ta chưa bao giờ nghĩ tới, vào lúc nguy ngập này Lâm Phong lại giống như thiên thần hạ phàm, cứu vớt bản thân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!
Điều này khiến hốc mũi lão ta cay cay, thiếu chút nữa đã rơi lệ đây mặt. "Cậu là ai?" Dương Đỉnh Thiên liếc mắt quan sát Lâm Phong một cái, khế nhíu mày.
Bởi vì ông ta không cảm nhận được một chút hơi thở võ đạo nào trên người Lâm Phong.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ bình tĩnh của thanh niên này, cùng với cặp mắt sâu thẩm kia, ông ta không dám đưa ra kết luận quá võ đoán.
Dẫu sao, cũng có một vài võ giả có thể lợi dụng tâm pháp quy tức hoặc tâm pháp linh tinh gì đó để che dấu đi hơi thở võ đạo của mình.
Lâm Phong nhìn lướt qua Dương Đỉnh Thiên, không đáp lời. Anh đi thẳng đến bên cạnh Huyết Thủ Nhân Đồ, nhíu mày hỏi:
"Ông làm gì lại ra nông nỗi này? Đi mua thuốc thôi lại biến thành như vậy? Sao ông vô dụng thế?"
"Tôi..." Huyết Thủ Nhân Đồ xấu hổ đến mức mặt già đỏ lên.
Nếu như người khác dám làm nhục lão ta như vậy, nói không chừng lão ta đã liều mạng rồi.
Nhưng Lâm Phong nói, lão ta lại không dám phản bác.
Chỉ có thể ngoan ngoấn kể lại những chuyện đã xảy ra.
Cách đó không xa.
Trông thấy đường đường là Huyết Thủ Nhân Đồ vậy mà đứng trước mặt thanh niên kia lại ngoan ngoãn như thế, người của liên minh võ đạo đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi.
Rốt cuộc thanh niên áo trắng nhìn rất bình thường này có lai lịch gì?
"Người anh em, tôi không quan tâm cậu là ai! Chuyện đêm nay không phải chuyện cậu có thể nhúng tay vào, cậu vẫn nên ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh đi."
Dương Đỉnh Thiên trầm giọng nói.
"Ông có biết người kia là ai không?" Lâm Phong quay đầu lại, thản nhiên hỏi.
“Tên người này là Diệp Thiên Tâm, biệt danh Huyết Thủ Nhân Đồ, hai mươi năm trước từng sát hại một ngàn người! Là một lão ma đầu ai nấy đều muốn
giết! Liên minh võ đạo Giang Nam tôi đã đuổi giết lão ta hai mươi năm rồi."
Sợ Lâm Phong không biết rõ nội tình cho nên Dương Đỉnh Thiên đã kể lại một lượt nghiệp chướng mà Huyết Thủ Nhân Đồ đã phạm phải.
Nghe thấy lời này, trong lòng Huyết Thủ Nhân Đồ nặng trĩu âu lo. Lão ta hơi bất an nhìn về phía Lâm Phong.
Bởi vì đúng là lão ta từng phạm phải sát nghiệp rất lớn, đây là điều không cách nào biện giải!
Nhưng không ngờ, Lâm Phong lại không để ý chút nào, chỉ thản nhiên đáp:
"Ông cũng nói đó là chuyện hai mươi năm trước rồi, hiện tại lôi chuyện từ hai mươi năm trước ra nói có ý nghĩa gì sao?"
"Hiện tại người này đã là chó săn của tôi rồi!"
"Các ông đã đánh lão ta bị thương thảm như vậy, coi như đã xóa bỏ hết lỗi lầm của lão ta hai mươi năm trước!"
“Tôi tuyên bố, từ nay về sau xóa bỏ hoàn toàn ân oán giữa hai bên." Lời này vừa nói ra.
Hiện trường lập tức trở nên tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn Lâm Phong, vẻ mặt cực kỳ mừng rỡ.
Dương Đỉnh Thiên thì buồn bực thở ra một hơi, lạnh lùng hỏi: “Nói vậy là cậu khăng khăng muốn nhúng tay vào?"
"Đầu óc ông có vấn đề à? Có câu nói đánh chó phải ngó mặt chủ! Ông đánh chó săn của tôi, tôi nhúng tay vào chẳng phải chuyện đương nhiên sao?"
Lâm Phong cười nhạo một tiếng.
Dương Đỉnh Thiên nghe vậy, lửa giận trong lòng bùng lên, có điều với tính cách cẩn thẩn của mình, ông ta vẫn đè ép cơn giận trong lòng xuống, hỏi:
"Chẳng lẽ các hạ là truyền nhân của đại tộc cổ võ nào đó?"
"Không phải!"
"Vậy chắc các hạ là đệ tử chân truyền của tông môn trên núi?"
"Không phải!"