Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ này là một võ giả trung kỳ Địa cảnh.

Còn về mười mấy người đằng sau hai người này, đều là mấy tên tay sai Huyền Cảnh, Hoàng Cảnh, không đáng lo sợ.

Không phải trùng hợp thế chứ? Lâm Phong vẻ mặt ngơ ngác.

Bản thân đang chuẩn bị đi tìm hai vị đường chủ, cuối cùng đối phương lại từ Tìm tới cửa rồi!

“Gậu là ai? Những người khác đâu?” Đệ nhất đường chủ Đàm Thiên Hồng khế cau mày.

Cách đây không lâu, ông ta nhận được thông tin từ một người thần bí, nói răng Tư Đồ Hạo câu kết với Giang gia, có ý định lật đổ Tam Khẩu Đường!

Về tính cách của của thằng em Tư Đồ Hạo này, người làm anh cả như hắn tất nhiên là hiểu rõ mồn một.

Căn bản không hề nghỉ ngờ gì cả!

Cho nên sau khi chuẩn bị xong thì đưa người đi ngay trong đêm, định ra tay trước để chiếm lợi thế.

Kết quả không ngờ trong biệt thự ngày thường ồn ào náo nhiệt này giờ lại chỉ có một người!

“Những người khác đều chết rồi!” “Hì hì hì....”

Đệ tam đường chủ Chu Vân Mai nghe vậy, không nhịn được che miệng cười khúc khích.

Thân thể uyển chuyển như hoa đang đung đưa, những ánh sáng chói lóa làm cho đầu óc người ta choáng váng.

“Này cậu em đẹp trai, không được nói dối đâu đấy! Đệ nhị Đường Khẩu có vô số cao thủ, Tư Đồ Hạo là võ giả trung kỳ Địa Cảnh, cậu nói bọn họ đều chết hết rồi sao”?

Lời này vừa nói ra, những người khác đều bật cười, cảm thấy thằng nhãi trước mặt giống như một kẻ thiểu năng vậy.

“Haha” Thấy vậy, Lâm Phong cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Hai bên cứ thế mà cười một lúc lâu.

“Cậu nói những người khác đều chết rồi, vậy thi thể bọn họ đâu? Còn cậu là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Trong lòng vốn đã coi Lâm Phong như một kẻ ngốc rồi.

Dù sao thì trong mắt ông ta, căn bản không nhìn thấy bất kỳ một khí tức võ đạo nào trên người Lâm Phong cả, lại nói ra những lời vô tri như vậy, không phải kẻ ngốc thì là gì nữa?

Chỉ là điều khiến ông ta tò mò chính là, người của đệ nhị Đường Khẩu, đều đi đâu hết rồi?

Sao lại chỉ còn có một thằng ngốc ở lại đây vậy? “Thi thể của bọn họ đã trở thành tro bụi, tro xương đã bị gió thổi bay đi rồi!”

Lâm Phong nói.

Lời vừa nói ra, mọi người không nhịn được mà cười thêm một trận nữa.

Ngay cả Đàm Thiên Hồng cũng không nhịn được cười, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Thực sự quá buồn cười!

Mấy lời mất não thế này mà cũng có thể nói ra được! Tro xương đều bị gió thổi đi rồi ư?

Cậu tưởng nhà cậu là nơi hỏa táng hả?

Thế nhưng, chính vào lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK