Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất ngứa ngáy, rất dễ chịu.

Thái Văn lập tức vui đến phát khóc, hắn ta quỳ một chân xuống, kích động nhìn Lâm Phong, đôi mắt hổ rơi lệ:

"Ngài Lâm, y thuật của ngài quá lợi hại, cảm ơn ngài!"

Với vết thương vừa nãy của hắn ta, nếu không nhờ có Lâm Phong thì rất có thể hắn sẽ phải ngồi trên xe lăn suốt nửa đời còn lại!

Cho nên với hắn ta mà nói, Lâm Phong quả đúng là có ơn giúp hắn ta sống lại!

"Cứ làm việc cho tôi là được!"

Lâm Phong cũng không phủ nhận.

"Ngài Lâm, ngài yên tâm! Sau này có chuyện gì thì ngài cứ sai bảo!" Thái Văn cung kính nói.

Thấy cảnh này, giữa sân lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc.

Vẻ giều cợt trên mặt Thành Vân, Thành Khôn dần cứng ngắc lại. Vẻ mặt Trần Thiên Hủ kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Giang Quân Lâm thì lại không có biểu cảm gì, mà đôi bàn tay lại nắm lại thật chặt, rõ ràng là trong lòng đang rất không bình tĩnh.

Ngược lại, Trần Y Nặc lại cực kỳ vui vẻ, cô ấy nói:

"Anh trai, anh thấy không? Thật ra Lâm Phong cũng là người có bản lĩnh đó!"

"Biết y thuật chỉ được coi là điểm cộng thôi, thân là đàn ông, nhất định phải có sức mạnh mạnh mế mới được! Nếu không thì sao bảo vệ được người bên cạnh mình?"

Trần Thiên Hủ từ tốn nói.

Trần Y Nặc nhếch miệng không nói gì.

Cô ấy biết rõ anh trai cũng chỉ muốn tốt cho mình thôi!

Dù sao thì đúng là lúc trước Lâm Phong đã làm tổn thương cô ấy rất nhiều, đương nhiên anh trai sẽ không có thái độ tốt với Lâm Phong rồi!

"Ngài Lâm, lần này cảm ơn ngài!"

Đàm Thiên Hồng kìm lại sự chấn động trong lòng mình, vẻ mặt ông ta rất cảm kích!

Ông ta cảm thấy mình đã đánh giá Lâm Phong đủ cao rồi, nhưng lại không ngờ cuối cùng lại là đang đánh giá thấp anh!

Lâm Phong này là người không lộ liễu không phô trương, nhưng lần nào cũng có thể phá vỡ sự hiểu biết của ông ta!

Người đàn ông này, chưa đến tận giây phút cuối cùng thì bạn vĩnh viễn không thể thấy rõ được ranh giới cuối cùng của anh ở đâu!

Cứ như không gì là không thể, không gì là bình thường! Thật đúng là đáng sợi

Đúng lúc này.

"Âm!"

Thành Khôn đập mạnh một chân xuống đất.

Khiến mặt đất dưới chân bị nứt ra một vết tầm 1cm!

Ánh mắt của mọi người lập tức bị thu hút qua phía cậu ta, ai nấy đều tỏ ra hả hê trên nỗi đau của người khác!

Quên đi! Y thuật của cậu lợi hại thật đấy, nhưng thế thì sao?

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Giới võ đạo lấy võ làm tôn, cậu có thể chữa được một lần, người khác có thể đánh cậu lần thứ hai, cho đến khi cậu bị phế hẳn!

Bây giờ, rõ ràng là Thành Khôn của Phong Vân Bang đang không vui đó! "“Khôn, con làm gì đấy?" Thành Vân cố ý hỏi.

"Không có gì, chỉ là không thích mấy tên chó má giả ngầu trước mặt con thôi!"

Thành Khôn cười khẩy mấy tiếng.

“Thành Khôn, ý con là sao, con..."

Sắc mặt Thành Vân hơi thay đổi, chuẩn bị lên tiếng quát lớn.

Nhưng nhìn thấy Lâm Phong ở bên cạnh thì ông ta bỗng dưng đi ra ngoài. Ông ta đi thẳng tới trước mặt Thành Khôn, bình tĩnh hỏi:

"Có phải cậu cảm thấy mình lợi hại lắm không?"

"So với tên vô dụng như cậu..."

"Uỳnh!"

Lâm Phong đột nhiên giơ một tay bóp cổ Thành Khôn, rồi nhấc bổng cậu ta lên.

Sức mạnh khủng khiếp khiến mặt mày Thành Khôn tím tái lại ngay lập tức, như là một con gà vậy, đôi chân không ngừng giãy giụa giữa không trung.

"AI"

Thành Khôn giấy giụa điên cưồng, ra sức gào thét, muốn thoát ra nhưng lại không thể!

Mà cảnh tượng bất thình lình này lập tức khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc!

Nếu như nói Lâm Phong vừa mới chữa khỏi cho Thái Văn thì mọi người còn miễn cưỡng chấp nhận được.

Nhưng dễ dàng bóp cổ Thành Khôn, thì tất cả mọi người không thể nào chịu nổi!

Thành Khôn là nhân tài kiệt xuất của giới võ đạo ở thành phố Kim Lăng đó!

Mặc dù cậu ta là đỉnh phong Huyền Cảnh, nhưng cho dù đối mặt với võ giả sơ kỳ Địa Cảnh thì vẫn có lực để đánh một trận đó!

Một người như vậy, sao lại có thể không có tí sức nào đánh trả Lâm Phong chứ?

"Thứ sâu kiến, còn không chịu nổi một đòn." Lâm Phong hờ hững mở miệng, tay phải hơi dùng sức một chút.

"Răng rắc!"

Cổ Thành Khôn đã gấy, khoé miệng tràn máu tiêng, cả cơ thể chợt xụi lơ hẳn đi.

"Xi xào..."

Ngay lập tức, trong sân xôn xao. Đúng lúc này.

“Khôn Nhi!"

Thành Vân hét to điên cuồng.

Ông ta không tài nào ngờ rằng Lâm Phong lại có thể tàn nhãn như thế, giết chết Khôn Nhi của ông ta không chút do dự!

"Chó má, tao giết chết mày!" Thành Vân nổi giận gào lên một tiếng.

Ông ta đạp một chân xuống đất, mượn lực bắn về phía Lâm Phong, muốn báo thù cho Thành Khôn.

Lâm Phong cười khẩy một tiếng, tiện tay ném thi thể của Thành Khôn về phía ông tai

"Äm!"

Một tiếng vang nặng nề, Thành Vân và thi thể của Thành Khôn va mạnh vào nhau.

Sau đó cùng bay ra ngoài, đập mạnh vào một chiếc xe Hummer, khiến chiếc xe Hummer cũng bị văng ra lộn mười mấy vòng!

"Phong Vân Bang, nhất định phải bị tiêu diệt!"

Nét mặt Lâm Phong hờ hững, đi tới trước mặt Thành Vân gần như chỉ trong nháy mắt, nâng Thành Vân đã bị thương nặng lên.

Chuẩn bị hạ đòn tiêu diệt.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người vọt xuống từ trên núi, lạnh lùng quát lên:

"Dừng tay lại cho tôi!"

Mọi người lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn qua đó. Khi thấy người tới, tất cả đều hít sâu một hơi!

Chính là nghỉ trượng của thương hội Bách Vân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK