Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị phá hủy!

Sảnh yến hội lộn xộn vô cùng, ngay sau đó toàn bộ khách sạn Long Lân rung lắc liên hồi như có động đất.

Vào thời khắc quan trọng, trong pho tượng ở cửa khách sạn truyền ra một nguồn sức mạnh vô danh, lúc này khách sạn mới ổn định lại!

...

Lúc nà, tất cả võ giả may mắn sống sót đều chui vào nơi hẻo lánh nhất của sảnh yến hội,

Bọn họ nhìn khói mù lượn lờ nơi trung tâm vụ nổ, ánh mắt trở nên ngơ ngẩn.

Adv

Đây là đòn tấn công do con người tạo ra ư?

Chỉ một chút dư âm đã khiến bọn họ cảm thấy cơ thể mình như muốn nứt ra, sắp chết đến nơi.

Một lát sau, chủ các thế lực lớn ở Đảo Long đều mừng rỡ nói:

"Chết rồi, cuối cùng cũng chết!"

Adv

"Ha ha, Kiếm Thánh thì sao nào? Cuối cùng cũng phải chết!"

"Ba món chí bảo của Đảo Long chúng ta quá mạnh, có thể dung hợp đòn đánh, càn quét mọi kẻ địch!"

Ngô Thiên Long, Dương Đông, Lư Gia Lâm cũng thở phào, khóe miệng mở nụ cười tươi.

Nói thật, thực lực của Lâm Phong khủng bố đến mức khiến người ta sợ hãi!

Nếu không có ba món chí bảo trong tay, có lẽ hôm nay bọn họ sẽ chết ngay trên địa bàn của mình!

"Ngài Lâm!"

Chu Côn, Tiền Minh và Đường Tam Thái tái mặt, khó có thể tưởng tượng được thiên tài mạnh đến vậy lại cứ thế chết đi!

"Đừng kêu nữa! Lâm Phong chết rồi, tiếp theo sẽ đến lượt bọn mày!"

"Lúc đầu, tao đã định dành trọn buổi tối tuyệt vời hôm nay bên cô Maria. Chỉ vì bọn tạp nham chúng mày mà tao đã mất đi tất cả sự lịch sự và tao nhã!"

Ngô Thiên Long lạnh lùng nhìn về phía đám Chu Côn, đang chuẩn bị ra tay!

Mà đúng lúc này. tiếng của Lâm Phong hờ hững vang lên tưg trong làn sương khói:

"Ngại quá! Còn không phá được lớp phòng ngự của tôi, tôi đã đề cao các ông quá rồi!"

Anh vừa dứt lời. tất cả mọi người hít vào một hơi lạnh, đồng loạt nhìn về phía sương mù…

Bắt gặp Lâm Phong bước ra chẳng nhuốm bụi trần.

"Làm, làm sao có thể! Sao mày không hề hấn gì?"

Lư Gia Lâm hét lớn theo bản năng.

"Bởi vì các ông quá rác rưởi! Một đám phế vật, lại còn muốn độc lập! Chết đi cho tôi!"

"Ầm!"

Lâm Phong đập Lư Gia Lâm thành sương máu chỉ bằng một đòn, sau đó anh liếc nhìn xung quanh, nói đầy hờ hững:

"Chơi cũng chơi rồi, làm loạn cũng làm loạn rồi! Đã đến lúc kết thúc tất cả!"

"Chờ đã, chờ một chút! Lâm Phong! Mày..."

Dương Đông run rẩy trong lòng, đang muốn nói gì đó nhưng chưa dứt lời đã thấy Lâm Phong tung đòn về phía mình.

Tuy lão ta là Võ Hồn cảnh đỉnh phong nhưng lại không hề kịp phản ứng!

"Ầm!"

Dương Đông cũng bị đập thành một đống sương máu!

...

Lúc này xung quanh lặng ngắt như tờ.

Trong hai giấy ngắn ngủi, hai lão gia chủ đã ra đi!

Cả Linh khí da rồng trống và xương rồng kiếm trong tay cũng vỡ vụn rồi rơi xuống đất.

Mặt Ngô Thiên Long trắng bệch, tay cầm sừng rồng địch chợt run lên...

"Ma quỷ, cậu ta là ma quỷ..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK