Gương mặt nghiêm khắc của ông lão ấy hiện ra trong đầu Lâm Phong, anh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Ông già ơi là ông già!
Chơi chiêu giả chết à?
Ông đúng là một nhân tài đấy!
Đúng lúc này, tiếng nói của Tiểu Luyến Luyến cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Phong:
“Ba ơi, bụng con to quá, con sắp sinh em bé phải không ạ!”
Adv
“Nói bừa gì đó!”
Lâm Phong xoa đầu của con gái, sau đó kiểm tra toàn thân cô bé kỹ hơn.
Sau khi hấp thu một nghìn năm trăm viên linh thạch, mặc dù vẻ bề ngoài của con gái không có gì thay đổi, nhưng cơ thể nhỏ bé lại được tôi luyện rõ rệt.
Kinh mạch trở nên rõ ràng hơn, khung xương cũng rắn chắc hơn…
Adv
Đồng thời trong bụng con gái anh còn có một phần linh khí chưa tiêu hoá hết, đây cũng là lý do mà cô bé thấy căng bụng.
“Lâm Phong, như vậy có ổn không?”
Trần Y Nặc hơi lo lắng hỏi.
“Không sao đâu! Mặc dù thể chất của con gái chưa thức tỉnh, nhưng bây giờ chắc con bé đấm một đấm chết một con trâu luôn cũng có thể đấy.”
Lâm Phong trả lời.
“Thật hả? Tiểu Luyến Luyến lợi hại vậy sao?”
Trần Y Nặc hơi kích động nhìn con gái.
Tiểu Luyến Luyến đáng yêu lắc lư đầu nhỏ, chợt lên tiếng:
“Ba mẹ ơi, con muốn đánh rắm!”
“Không được! Đừng lãng phí… Đó là linh khí, con nhịn một chút là qua cơn thôi!”
Lâm Phong vội bảo.
“Ọ…”
Tiểu Luyến Luyến chu môi, giả vờ như đang rất ấm ức.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Phong và Trần Y Nặc nhìn nhau cười bất đắc dĩ.
Vào lúc này.
“Cốc cốc cốc!”
Cửa phòng được gõ từ bên ngoài.
Lâm Phong đi ra cửa mở thì phát hiện người đứng ngoài cửa là Phùng Hải của thương hội Bách Vân.
Ngoài ra còn có hai người đi theo ông ta.
Một thanh niên và một ông lão.
Thanh niên khoảng ba mươi tuổi, cao hơn một mét tám, gương mặt điển trai, tu vi võ đạo đã đạt tới Tiên Thiên Cảnh tầng bảy!
Mới ba mươi tuổi mà đã có thể đạt tới Tiên Thiên Cảnh tầng bảy, thiên phú này có thể nói là xuất sắc!
Còn ông lão bên cạnh thì mặc đồ xám, hơi thở nặng nề nhưng đôi mắt lại cực kỳ tinh anh, cứ như có thể phát sáng vậy. Ông lão này rõ ràng là một cao thủ tông sư võ đạo hậu kỳ, mạnh hơn Triệu Vô Cực trước đó một bậc!
“Cậu… Cậu Lâm!”
Phùng Hải lúng túng chào.
“Có chuyện gì không?”
Lâm Phong hỏi.
Mặc dù Phùng Hải cũng bị bắt buộc trong vụ Quỷ Ẩn Tông trước đó, nhưng chung quy cũng do ông ta mà ra, vậy nên đương nhiên Lâm Phong cũng sẽ không tỏ thái độ vui vẻ gì với ông ta.
“Cậu Lâm, đây là thiếu chủ của thương hội chúng tôi, Hoàng Phủ Vân! Còn đây là Đại trưởng lão Lý Phúc của thương hội chúng tôi!”
Phùng Hải giới thiệu hai người sau lưng.
Lâm Phong nhìn về phía hai người họ, không nói gì.
“Anh là Lâm Phong phải không?”
Ông già ơi là ông già!
Chơi chiêu giả chết à?
Ông đúng là một nhân tài đấy!
Đúng lúc này, tiếng nói của Tiểu Luyến Luyến cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Phong:
“Ba ơi, bụng con to quá, con sắp sinh em bé phải không ạ!”
Adv
“Nói bừa gì đó!”
Lâm Phong xoa đầu của con gái, sau đó kiểm tra toàn thân cô bé kỹ hơn.
Sau khi hấp thu một nghìn năm trăm viên linh thạch, mặc dù vẻ bề ngoài của con gái không có gì thay đổi, nhưng cơ thể nhỏ bé lại được tôi luyện rõ rệt.
Kinh mạch trở nên rõ ràng hơn, khung xương cũng rắn chắc hơn…
Adv
Đồng thời trong bụng con gái anh còn có một phần linh khí chưa tiêu hoá hết, đây cũng là lý do mà cô bé thấy căng bụng.
“Lâm Phong, như vậy có ổn không?”
Trần Y Nặc hơi lo lắng hỏi.
“Không sao đâu! Mặc dù thể chất của con gái chưa thức tỉnh, nhưng bây giờ chắc con bé đấm một đấm chết một con trâu luôn cũng có thể đấy.”
Lâm Phong trả lời.
“Thật hả? Tiểu Luyến Luyến lợi hại vậy sao?”
Trần Y Nặc hơi kích động nhìn con gái.
Tiểu Luyến Luyến đáng yêu lắc lư đầu nhỏ, chợt lên tiếng:
“Ba mẹ ơi, con muốn đánh rắm!”
“Không được! Đừng lãng phí… Đó là linh khí, con nhịn một chút là qua cơn thôi!”
Lâm Phong vội bảo.
“Ọ…”
Tiểu Luyến Luyến chu môi, giả vờ như đang rất ấm ức.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Phong và Trần Y Nặc nhìn nhau cười bất đắc dĩ.
Vào lúc này.
“Cốc cốc cốc!”
Cửa phòng được gõ từ bên ngoài.
Lâm Phong đi ra cửa mở thì phát hiện người đứng ngoài cửa là Phùng Hải của thương hội Bách Vân.
Ngoài ra còn có hai người đi theo ông ta.
Một thanh niên và một ông lão.
Thanh niên khoảng ba mươi tuổi, cao hơn một mét tám, gương mặt điển trai, tu vi võ đạo đã đạt tới Tiên Thiên Cảnh tầng bảy!
Mới ba mươi tuổi mà đã có thể đạt tới Tiên Thiên Cảnh tầng bảy, thiên phú này có thể nói là xuất sắc!
Còn ông lão bên cạnh thì mặc đồ xám, hơi thở nặng nề nhưng đôi mắt lại cực kỳ tinh anh, cứ như có thể phát sáng vậy. Ông lão này rõ ràng là một cao thủ tông sư võ đạo hậu kỳ, mạnh hơn Triệu Vô Cực trước đó một bậc!
“Cậu… Cậu Lâm!”
Phùng Hải lúng túng chào.
“Có chuyện gì không?”
Lâm Phong hỏi.
Mặc dù Phùng Hải cũng bị bắt buộc trong vụ Quỷ Ẩn Tông trước đó, nhưng chung quy cũng do ông ta mà ra, vậy nên đương nhiên Lâm Phong cũng sẽ không tỏ thái độ vui vẻ gì với ông ta.
“Cậu Lâm, đây là thiếu chủ của thương hội chúng tôi, Hoàng Phủ Vân! Còn đây là Đại trưởng lão Lý Phúc của thương hội chúng tôi!”
Phùng Hải giới thiệu hai người sau lưng.
Lâm Phong nhìn về phía hai người họ, không nói gì.
“Anh là Lâm Phong phải không?”