Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phong khế động tay phải, tấm danh thiếp mạ bạc trong tay lập tức biến thành tro tàn.

Nếu bạn học cũ còn tươi cười như lúc đầu thì anh sẽ không ngại mà cho họ một cơ duyên!

Nhưng nếu đối phương biểu hiện cao cao tại thượng, là một kẻ thượng đẳng thì đương nhiên anh cũng sẽ không mặt nóng dán mông lạnh.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Phong vang lên, là em gái Lâm Vân Dao gọi tới.

"Anh, xem làm xong thủ tục nhập học rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!" Nghe thấy giọng nói êm ái của em gái, Lâm Phong nhếch miệng lên, cười đáo:

"Ừ! Anh sẽ chờ hai đứa ngoài cổng trưởng."

Rất nhanh, ba người đã gặp nhau ở cổng trường học.

Lâm vân Dao và Lý Tiểu Khả vừa thấy Lâm Phong thì đã không chờ nổi nữa mà chạy chậm đến, mỗi người khoác lấy một tay của anh.

"Tránh ra đi, cô cũng khoác làm gì!" Lâm Phong nhẹ nhàng đẩy Lý Tiểu Khả ra, nói không nên lời. Trước cổng trường người qua kẻ lại.

Hai cô gái xinh đẹp cùng khoắc tay mình, điều này thực sự khiến cho người ta phải ghen tị.

Chỉ trong chốc lát như vậy Lâm Phong đã chú ý tới vô số ánh mắt tràn đầy sát khí rồi.

"Chú à, chú thật là thiên vị đó. Sao Tiểu Dao có thể khoác tay chú còn tôi thì lại không thể: Vẻ mặt Lý Tiểu Khả đầy u oán.

"Bời vì Tiểu Dao là em gái của tôi!" Lâm Phong mang vẻ mặt thành thật đáp lời.

"Tôi là vợ của chú... Tôi muốn sinh em bé cho chú."

Chết mất thôi!!

Có thể bỏ qua cái đề tài này được không?

Lâm Phong không thèm để ý đến lời nói xàm của Lý Tiểu Khả, anh đưa mắt nhìn về phía em gái hỏi:

"Thủ tục nhập học không xảy ra vấn đề gì chứ?"

"Không ạt! Giáo viên hướng dẫn khá tốt, cô ấy thấy điều kiện của em không tốt còn nói sẽ giúp em xin trợ cấp học sinh nghèo vượt khó đó!"

Lâm Vân Dao ngoan ngoãn nói.

"Vậy là tốt rồi! Nhưng trợ cấp học sinh nghèo thì không cần, anh trai em có thể kiếm tiền, cứ tặng cái này cho người cần đi!"

Lâm Phong thân mật xoa xoa đầu nhỏ của em gái.. "Dạ"

"Ai da... Chú à, chú tốt quá đó! Không biết có bao nhiêu người muốn trợ cấp học sinh nghèo vượt khó đâu!"

Lúc này Lý Tiểu Khả lại cười hì hì nhân cơ hội khoác tay Lâm Phong.

Lâm Phong liếc mắt nhìn, thật sự không còn cách nào với Lý Tiểu Khả, nên cũng chỉ có thể tùy theo ý cô ấy.

Khi ba người đang cười cười nói nói, hoàn toàn không chú ý tới phía đối diện bên kia đường.

Có một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, mặc bộ váy trắng liền, khuôn mặt vàng vọt đang nắm tay một bé gái, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.

"Mẹ... Mẹ mẹ... Sao, làm sao vậy?”

Cô bé khoảng chừng năm sáu tuổi, mặc bộ váy công chúa cũ nát trên người, buộc hai bím tóc, làn da trắng hồng như tuyết, ngũ quan xinh xắn như tượng tạc.

Hai hàng mi trên mắt cô bé cong dài trông như một cô búp bế.

Nhưng khi cô bé nói chuyện, vẻ mặt lại rất ngờ ngệch, ngay cả lời nói cũng bặp bẹ không rõ ràng.

Cô bé tên Lâm Luyến Luyến. Luyến Luyến, quyến luyến mãi không quên.

"Không có gì, mẹ đang nghĩ xem tối nay nên nấu món gì cho Tiểu Luyến Luyến ăn đói"

Trên khuôn mặt vàng vọt của Trần Y Nặc cố nặn ra một nụ cười tươi tắn, một tay cô ấy xách túi đồ, tay còn lại thì ôm lấy cô bé xoay người đi về phía xa.

Ở khoảnh khắc xoay người kia, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ trong mắt của cô.

Cô gác cằm lên vai của con gái, hai hàng nước mắt dài không ngừng rơi xuống trên gương mặt.

Nhiều năm trôi qua như vậy, cô ấy mặc kệ ba mẹ khuyên can mà vượt nghìn dặm xa xôi, mang theo con gái đi từ Vân Xuyên tới Kim Lăng, vẫn luôn luôn tìm

kiếm, muốn tìm được người đàn ông đã khắc sâu ở trong tâm trí cô ấy kia.

Tất cả mọi người đều nói Lâm Phong mất tích, có thể đã gặp phải chuyện gì bất trắc rồi!

Nhưng chỉ cần chưa thấy thi thể thì cô sẽ không từ bỏ! Không ngờ tới cuối cùng hôm nay cũng nhìn thấy!

Mà khoảnh khắc cô luôn mong đợi ấy cũng hoàn toàn bể nát vào giây phút này!

Lâm Phong!

Hóa ra anh không mất tích!

Hóa ra anh thật sự không chết!

Hóa ra, từ đầu đến cuối anh chỉ thích cô gái mười tám tuổi...

Giờ phút này, Trần Y Nặc nản lòng thoái trí, hoàn toàn hết hy vọng, thầm nghĩ muốn lập tức rời khỏi thành phố này, trở lại quê hương của mình.

Lâm Phong dường như có cảm ứng, anh nhíu nhíu mày.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người phụ nữ thần hình gầy guộc biến mất ở bên góc tường phía xa xa.

"Anh, làm sao thế?"

Lâm Vân Dao chú ý tới anh mắt của anh trai nên lên tiếng hỏi.

"Không có gì! Người phụ nữ ôm đứa bé kia thật kì lạ! Anh nghe được tiếng khóc của cô ấy, tuy âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi bi thương và tuyệt vọng ở trong lòng cô ấy như thường."

Lâm Phong lắc đầu.

"Chắc có lẽ lại là một người phụ nữ đáng thương!”

Lâm Vân Dao trả lời.

Lúc này, Lý Tiểu Khả vô cùng thương hại nói:

"Tớ đã thấy người phụ nữ kia nhiều lần!"

"Đúng thật là rất đáng thương, con gái của cô ấy mắc một loại bệnh cực kỳ hiếm gặp, gọi là hội chứng Kabuki! Loại bệnh này không lớn lên được, bẩm sinh đã bị thiểu năng trí tuệ, hơn nữa hình như còn không sống được quá hai mươi tuổi! Hiện nay cũng không có phương pháp điều trị tốt."

"AI! Vậy thì cũng quá đáng thương rồi!"

Lâm Vân Dao che miệng.

Lâm Phong lại bình tính hơn nhiều!

Trên đời này có rất nhiều người đáng thương, ai có thể quản được hết?

Anh cũng không suy nghĩ nhiều mà nói:

"Không còn sớm nữa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đã!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK