“Hoa viện sĩ, thật xin lỗi, để cậu sợ hãi rồi!”
Long Ngạo Thiên mặc kệ Lâm Phong, đi thẳng tới trước mặt Hoa Vân Phi, áy náy nói.
“Không sao!” Hoa Vân Phi cười dịu dàng, không để bụng.
“Lần này là tôi thất trách! Thực ra tôi đã đoán được từ trước trong đội ngũ có kẻ gián điệp, đêm nay cố tình tìm một cái cớ để rời đi, chính là để bắt lấy tên gián điệp này! Không ngờ bỗng nhiên xuất hiện một cao thủ dùng đao ngăn cản tôi, khiến tôi không kịp tới cứu viện!” Long Ngạo Thiên giải thích.
“Cao thủ dùng đao?” Hoa Vân Phi kinh ngạc.
Đám người Vương Nhạc Hiên cũng ngạc nhiên nhìn Long Ngạo Thiên.
Cao thủ dùng đao nào có thể ngăn cản tổng chấp pháp đại nhân?
“Một nhân vật rất lợi hại, tôi và tên đó chiến đấu hơn một giờ cũng không bắt được hắn! Sau đó tôi áp dụng chiến thuật vu hồi, vừa đánh vừa lui, chạy về tới liên minh võ đạo thì trời đã tối rồi!” Long Ngạo Thiên nặng nề nói.
Hoa Vân Phi nghe vậy, im lặng không nói.
Trước kia anh ta cũng từng bị ám sát, nhưng chỉ là mấy sát thủ bình thường! Mà lần này lại xuất hiện cường giả có thể đối đầu với tổng chấp pháp Long! Điều này khiến anh ta cảm thấy hơi bất an, xem ra vài tổ chức nước ngoài quyết tâm muốn giết anh ta!
“Ha, tôi cũng đoán được kẻ phản bội là con chó rồi!”
Long Ngạo Thiên bỗng hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn thi thể của Mã Đông Phong, hung hăng đánh ra một quyền cách không.
“Đùng!”
Cơ thể Mã Đông Phong lập tức tan nát.
Nhìn thấy vậy, đám người kia đều cực kì kính nể.
Tổng chấp pháp đại nhân càng ngày càng mạnh!
Bây giờ còn có thể cách khoảng không bóp nát một người, cũng chỉ có cường giả võ đạo cấp bậc tông sư mới làm được!
Sau khi cho nổ nát thi thể Mã Đông Phong, Long Ngạo Thiên mới đưa mắt nhìn về phía Lâm Phong, trên gương mặt sắc lạnh lộ ra nụ cười hiếm hoi, nói:
“Người anh em, cảm ơn cậu!”
“Không cần cảm ơn, ông trả công, tôi làm việc, mọi người hợp tác vui vẻ, nói cảm ơn thì khách sáo quá.” Lâm Phong thản nhiên đáp.
Tuy rằng Long Ngạo Thiên rất mạnh, nhưng đó là với người khác, chứ trước mắt anh thì còn chưa đủ xem.
“Trả thù lao?” Long Ngạo Thiên sửng sốt.
Vương Nhạc Hiên bên cạnh vội vàng bước lên trước, nói hết những chuyện ban nãy ra.
Long Ngạo Thiên nghe vậy lập tức lạnh mặt, quay lại nhìn Vương Nhạc Hiên nói:
“Đầu óc ông có chứa chất thải à? Thứ như đạn linh bạo, có tiền không mua được, vào lúc hiếm nhất thì vài tỷ cũng không mua được một viên, ông cho rằng đó là cải trắng à? Há mồm ra là một trăm viên?”
“Tôi…”
Vương Nhạc Hiên tái mặt.
Lúc đó tình huống nguy cấp, nếu không đồng ý thì bây giờ người nằm dưới đất là bọn họ!
Hơn nữa với thực lực của liên minh võ đạo, lấy ra một trăm viên đạn linh bạo không phải dễ, nhưng cũng không phải không được!
Ông ta không ngờ tổng chấp pháp Long lại nổi giận!
“Tổng chấp pháp đại nhân, lúc đó tình huống nguy cấp…”
Vương Nhạc Hiên muốn giải thích một chút nhưng bị Long Ngạo Thiên đạp bay ra ngoài.
“Thành sự không được bại sự có thừa, trước kia ở nhà họ Giang đã bị người ta tát một cái, làm mất mặt liên minh võ đạo! Bây giờ lại làm việc lung tung ở chỗ này! Đúng là đồ vô dụng!”
Vẻ mặt Long Ngạo Thiên lạnh như băng.
“Thuộc hạ biết sai, xin đại nhân thứ tội!”
Vương Nhạc Hiên chật vật bò dậy, quỳ trên mặt đất, cúi đầu, âm thanh run rẩy.