Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông trung niên hít vào một hơi, lập tức rút tay về, đúng lúc này Lâm Phong lại đấm thêm một cú.

“Ầm!”

Người đàn ông trung niên tiếp tục bị đánh văng ra xa rồi nặng nề ngã xuống đất, khiến cho mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.

“Đây là thực lực của anh đấy à?”

“Tôi thực sự không biết ai cho anh tự tin để ra vẻ trước mặt tôi nữa?”

Adv

Lâm Phong đứng lơ lửng trên không trung nhìn xuống hố, quần áo tung bay theo gió, trông hệt thần ma.

“Vù!”

Vừa dứt lời, anh lại giơ tay phải lên, linh khí điên cuồng trào ra rồi biến thành một bàn tay khổng lồ ngay giữa không trung.

Nơi nào bàn tay khổng lồ đi qua, không gian nơi đó cũng như muốn rách ra, đè về phía cái hố.

Adv

“Ầm!”

Trong nháy mắt bụi bặm mù mịt, mặt đất rung chuyển!

Vị trí nơi hai người đang đứng cứ như bị đè xuống mấy chục centimet, cuối cùng tạo thành một dấu bàn tay khổng lồ trên mặt đất.

Đúng lúc này.

“Ầm!”

Trên trời bỗng hạ xuống một tia sét tím to bằng thùng nước, đánh thật mạnh lên người Lâm Phong khiến anh rơi từ trên không trung xuống đất, tạo ra một tiếng va chạm nặng nề.

Cùng lúc đó, người đàn ông trung niên lao ra khỏi hố.

Lúc này trông anh ta cực kỳ nhếch nhác, máu dính khắp cả người hệt như huyết nhân!

Nét mặt anh ta lạnh như băng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Lâm Phong.

Anh ta chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Ngay cả ở thế giới kia, anh ta cũng chưa từng bị thương nặng đến vậy!

Hơn nữa anh ta cảm thấy rất bất thường.

Đáng lý ra ở cái nơi hoang vu, thiên địa phong toả, đại đạo thiếu thốn, linh khí cạn kiệt này…

Cùng là Nguyên Anh kỳ, nếu ở thế giới của anh ta thậm chí còn chẳng mạnh bằng một tu giả Kim Đan, nhưng… sức chiến đấu của Lâm Phong lại gần như đạt tới Xuất Khiếu Cảnh!

“Không ngờ cậu chỉ là một kẻ Nguyên Anh kỳ ở vùng đất bỏ hoang này mà thực lực lại mạnh đến vậy, tôi đã coi thường cậu rồi!”

Người đàn ông trung niên lau máu dính trên mặt, thản nhiên nói.

Lâm Phong bò từ dưới đất dậy, khẽ lắc cổ vài cái làm phát ra tiếng xương khớp răng rắc.

Một chữ đã!

Hai chữ quá đã!

Anh chưa đánh nhau với ai kiểu đó bao giờ.

Từ khi xuống núi cho đến nay, đây là lần đầu tiên anh bị người khác đánh ngã xuống đất, điều này khiến cho máu toàn thân anh như đang bốc cháy, vô cùng kích động!

“Chiêu vừa rồi của anh là Ngự Lôi Thuật đúng không?”

Lâm Phong rất hứng thú hỏi.

“Hừ!”

Người đàn ông trung niên không trả lời, thi triển pháp ấn rồi đột nhiên chỉ cánh tay lên trời, lạnh lùng nói:

“Sét đánh!”

“Rầm rầm rầm!”

Vùng trời trên đầu hai người đột nhiên kéo mây đen dày đặc, đánh xuống mấy tia sét tím như thể thiên kiếp đang kéo đến.

“Thực lực của cậu rất mạnh, nhưng tôi không còn kiên nhẫn chơi đùa với cậu nữa!”

“Cậu chỉ là một kẻ Nguyên Anh kỳ, có thể ép tôi dùng tới Cửu Thiên Ngự Lôi Thuật cũng coi như chết có ý nghĩa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK