Lão ta hơi hối hận vì vừa nãy hành động quá lỗ mãng, nếu như có thể khiêm tốn một chút thì đã không gây ra chuyện này!
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt từ bên ngoài vọng vào.
“Tối rồi, cả đám không ngủ được đứng ở đây làm gì vậy?”
Mọi người đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn qua, phát hiện một thanh niên áo trắng, không khỏi giật mình.
“Người này là ai thế?”
“Không biết, chỉ là trên người không có khí tức, hẳn không phải là nhân vật gì lớn!”
Adv
“Buồn cười, không thấy ở đây có nhiều cường giả như vậy ư? Một con tép riu cũng dám đứng đây nói vớ vẩn!”
…
Âm lão quái nhìn thoáng qua Lâm Phong rồi lập tức thu hồi tầm mắt, một con gà không đáng để lão ta coi trọng.
Lý Vực lại hứng thú nhìn Lâm Phong mấy lần.
Adv
Dám nói ra một câu kinh người như thế ở chỗ này, một là kẻ ngu, hai là sẽ có hậu thuẫn và thực lực nhất định!
Thanh niên áo trắng trước mặt là loại nào đây?
Ở đây chỉ có một mình Diệp Thiên Tâm cực kì kích động, mũi lão ta đau xót, suýt nữa đã rơi nước mắt.
Cậu chủ Lâm! Không ngờ!
Mỗi khi mình rơi vào tuyệt vọng, cậu Lâm lại giống như ánh sáng chiếu rọi!
“Cậu chủ Lâm, cậu lại tới rồi!” Diệp Thiên Tâm nghẹn ngào nói.
Lâm Phong tiến lên trước, cau mày nói:
“Ông làm sao đấy? Sao lần nào cũng thấy bị người đánh thế?”
“Tôi…”
Diệp Thiên Tâm chuẩn bị giải thích thì đúng lúc này, Trương Tam cắt ngang lời lão ta.
“Còn tưởng ai tới, hóa ra là một phe với ông à!”
Trương Tam nhìn chằm chằm Lâm Phong, hài hước nói:
“Nhãi ranh, tôi khuyên cậu một câu, từ đâu tới đây thì lăn về đó, đừng làm vướng chân vướng tay ở chỗ này, nếu không lát nữa cũng biết được chữ chết viết thế nào đấy!”
Lâm Phong nghe vậy quay đầu nhìn Trương Tam một cái:
“Đang nói chuyện với tôi à?”
“Không thì với ai?” Trương Tam cười lạnh.
Lâm Phong nhổ nước bọt về phía Trương Tam.
“Bụp!”
Trương Tam lập tức nổ thành làn sương máu.
Máu tươi ào ào đổ xuống, như trời đang mưa vậy.
Nhìn thấy thế, tiếng cười xung quanh khựng lại.
Yên lặng! Kinh khủng!
Tất cả mọi người đều mờ mịt, có người còn dụi mắt cho rằng mình nhìn nhầm.
Một bãi nước bọt cho nổ luôn võ giả Hậu Thiên Cảnh?
Trong miệng có bom à?
“Thú vị!” Khóe miệng Lý Vực nhếch lên.
Xem ra thanh niên trước mặt là loại thứ hai! Cũng có chút thực lực nhưng không nhiều lắm…
“Thứ tà thuật gì đây? Hay là…” Âm lão quái nheo mắt lại.
Lão ta khẳng định được thanh niên này không phải võ giả, nếu không sẽ không thể không có một chút khí tức võ đạo nào! Xem ra nhất định đã cao nhân bàng môn tà đạo nào rồi!
“Được rồi, nói tiếp đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lâm Phong nhìn về phía Diệp Thiên Tâm, lạnh lùng hỏi.
Diệp Thiên Tâm nuốt nước miếng một cái, ổn định trạng thái sau đó kể lại hết chuyện sau khi hai người tách ra.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt từ bên ngoài vọng vào.
“Tối rồi, cả đám không ngủ được đứng ở đây làm gì vậy?”
Mọi người đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn qua, phát hiện một thanh niên áo trắng, không khỏi giật mình.
“Người này là ai thế?”
“Không biết, chỉ là trên người không có khí tức, hẳn không phải là nhân vật gì lớn!”
Adv
“Buồn cười, không thấy ở đây có nhiều cường giả như vậy ư? Một con tép riu cũng dám đứng đây nói vớ vẩn!”
…
Âm lão quái nhìn thoáng qua Lâm Phong rồi lập tức thu hồi tầm mắt, một con gà không đáng để lão ta coi trọng.
Lý Vực lại hứng thú nhìn Lâm Phong mấy lần.
Adv
Dám nói ra một câu kinh người như thế ở chỗ này, một là kẻ ngu, hai là sẽ có hậu thuẫn và thực lực nhất định!
Thanh niên áo trắng trước mặt là loại nào đây?
Ở đây chỉ có một mình Diệp Thiên Tâm cực kì kích động, mũi lão ta đau xót, suýt nữa đã rơi nước mắt.
Cậu chủ Lâm! Không ngờ!
Mỗi khi mình rơi vào tuyệt vọng, cậu Lâm lại giống như ánh sáng chiếu rọi!
“Cậu chủ Lâm, cậu lại tới rồi!” Diệp Thiên Tâm nghẹn ngào nói.
Lâm Phong tiến lên trước, cau mày nói:
“Ông làm sao đấy? Sao lần nào cũng thấy bị người đánh thế?”
“Tôi…”
Diệp Thiên Tâm chuẩn bị giải thích thì đúng lúc này, Trương Tam cắt ngang lời lão ta.
“Còn tưởng ai tới, hóa ra là một phe với ông à!”
Trương Tam nhìn chằm chằm Lâm Phong, hài hước nói:
“Nhãi ranh, tôi khuyên cậu một câu, từ đâu tới đây thì lăn về đó, đừng làm vướng chân vướng tay ở chỗ này, nếu không lát nữa cũng biết được chữ chết viết thế nào đấy!”
Lâm Phong nghe vậy quay đầu nhìn Trương Tam một cái:
“Đang nói chuyện với tôi à?”
“Không thì với ai?” Trương Tam cười lạnh.
Lâm Phong nhổ nước bọt về phía Trương Tam.
“Bụp!”
Trương Tam lập tức nổ thành làn sương máu.
Máu tươi ào ào đổ xuống, như trời đang mưa vậy.
Nhìn thấy thế, tiếng cười xung quanh khựng lại.
Yên lặng! Kinh khủng!
Tất cả mọi người đều mờ mịt, có người còn dụi mắt cho rằng mình nhìn nhầm.
Một bãi nước bọt cho nổ luôn võ giả Hậu Thiên Cảnh?
Trong miệng có bom à?
“Thú vị!” Khóe miệng Lý Vực nhếch lên.
Xem ra thanh niên trước mặt là loại thứ hai! Cũng có chút thực lực nhưng không nhiều lắm…
“Thứ tà thuật gì đây? Hay là…” Âm lão quái nheo mắt lại.
Lão ta khẳng định được thanh niên này không phải võ giả, nếu không sẽ không thể không có một chút khí tức võ đạo nào! Xem ra nhất định đã cao nhân bàng môn tà đạo nào rồi!
“Được rồi, nói tiếp đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lâm Phong nhìn về phía Diệp Thiên Tâm, lạnh lùng hỏi.
Diệp Thiên Tâm nuốt nước miếng một cái, ổn định trạng thái sau đó kể lại hết chuyện sau khi hai người tách ra.