Sắc mặt Lâm Phong lạnh như băng, lúc này vạt áo anh phấp phới, tóc không có gió vẫn tung bay, trông như thần ma giáng thế!
“Đừng! Tôi là ngũ sư huynh của cậu, Gia Cát Tiểu Minh đây! Thằng nhóc này, sao cậu xốc nổi thế hả!”
Gia Cát Tiểu Minh tức giận nói.
Ngũ sư huynh?
Lâm Phong ngẩn ra, sau đó nhìn Gia Cát Tiểu Minh thật kỹ:
Adv
“Bất kể anh có phải là ngũ sư huynh của tôi hay không, một khi tôi đã thi triển Cực Kiếm Sát Trận thì không thể thu lại được, anh tự cầu phúc đi!”
“Á đù! Bố tổ cha tiên sư nhà cậu, đệch con mẹ cậu…”
Gia Cát Tiểu Minh đổi thái độ, bắt đầu chửi ầm lên…
Nhưng ngay sau đó anh ta không chửi được nữa, bởi vì vô số bóng kiếm kia đã bao phủ cả người anh ta, phát ra từng tiếng sột soạt.
Adv
“Tiểu sư đệ, cứu tôi với! Tôi không chịu nổi…”
“Tiểu sư đệ… Ngũ sư huynh có bảo bối cho cậu xem này, cậu mau cứu tôi với!”
Gia Cát Tiểu Minh liên tục cầu cứu, khi thấy Lâm Phong không trả lời, anh ta lại tức tối chửi:
“Đờ mờ! Thằng ranh nhà cậu tàn nhẫn thật đó!”
…
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Phong vô cùng bình tĩnh.
Từ đầu anh đã không có ý định giết đối phương nên anh chỉ dùng một phần ba thực lực cho sát trận này. Với thực lực Nguyên Anh trung kỳ của Gia Cát Tiểu Minh cộng thêm túi pháp bảo kia, chắc chắn anh ta sẽ chịu được!
Có điều sẽ hơi cực chút xíu!
Nhưng có thể trách ai được đây?
Ai bảo cái tên ngũ sư huynh này mới gặp đã tỏ ra bỉ ổi như vậy, còn bảo anh đoán xem á?
Đoán cái đầu anh!
Có khác gì muốn ăn đòn đâu?
…
Sau một lúc chuyển động, kiếm trận vỡ ra hoàn toàn để lộ Gia Cát Tiểu Minh ở bên trong.
Lúc này anh ta trong bộ dạng quần áo tả tơi, thở hồng hộc, trên người còn có mấy vết thương nhưng không trí mạng, chẳng qua nhìn hơi nhếch nhác.
Gia Cát Tiểu Minh hồi sức một lúc rồi nhìn về phía Lâm Phong, hậm hực nói:
“Cái thằng nhóc trời đánh này, không ngờ cậu lại đối xử với ngũ sư huynh của mình kiểu đó, tôi… Bố tổ cha tiên sư nhà cậu!”
…
“Anh là người đã cứu em gái tôi à?”
Lâm Phong ngắt lời ngũ sư huynh.
Nếu lần đầu gặp ngũ sư huynh vào lúc bình thường thì có lẽ anh sẽ vui vẻ trò chuyện với anh ta, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng này, chỉ muốn biết tung tích của em gái Tiểu Dao mà thôi.
Gia Cát Tiểu Minh bò từ dưới đất dậy, con ngươi đảo nhanh một vòng, cười tủm tỉm nói:
“Chuyện này hả, cậu…”
“Hửm?”
Vừa thấy Lâm Phong cau mày, Gia Cát Tiểu Minh vội vàng dừng lại để nói câu khác:
“Em gái của cậu bị sư phụ bắt đi!”
“Sư phụ?”
Con ngươi của Lâm Phong hơi co lại.
“Bất ngờ chứ gì? Tôi cũng bất ngờ lắm đây!”
“Đáng lẽ lúc đó tôi đang đi rèn luyện ở Rừng rậm Amazon ở nước ngoài, bấm ngón tay tính thử thì tính ra kiếp nạn của em gái cậu, thế nên lúc tam sư huynh và những người khác đi đến chỗ tổ thủ vệ, tôi đã lén đi một mình tới đại bản doanh của quân địch…”
“Kết quả…”
“Đừng! Tôi là ngũ sư huynh của cậu, Gia Cát Tiểu Minh đây! Thằng nhóc này, sao cậu xốc nổi thế hả!”
Gia Cát Tiểu Minh tức giận nói.
Ngũ sư huynh?
Lâm Phong ngẩn ra, sau đó nhìn Gia Cát Tiểu Minh thật kỹ:
Adv
“Bất kể anh có phải là ngũ sư huynh của tôi hay không, một khi tôi đã thi triển Cực Kiếm Sát Trận thì không thể thu lại được, anh tự cầu phúc đi!”
“Á đù! Bố tổ cha tiên sư nhà cậu, đệch con mẹ cậu…”
Gia Cát Tiểu Minh đổi thái độ, bắt đầu chửi ầm lên…
Nhưng ngay sau đó anh ta không chửi được nữa, bởi vì vô số bóng kiếm kia đã bao phủ cả người anh ta, phát ra từng tiếng sột soạt.
Adv
“Tiểu sư đệ, cứu tôi với! Tôi không chịu nổi…”
“Tiểu sư đệ… Ngũ sư huynh có bảo bối cho cậu xem này, cậu mau cứu tôi với!”
Gia Cát Tiểu Minh liên tục cầu cứu, khi thấy Lâm Phong không trả lời, anh ta lại tức tối chửi:
“Đờ mờ! Thằng ranh nhà cậu tàn nhẫn thật đó!”
…
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Phong vô cùng bình tĩnh.
Từ đầu anh đã không có ý định giết đối phương nên anh chỉ dùng một phần ba thực lực cho sát trận này. Với thực lực Nguyên Anh trung kỳ của Gia Cát Tiểu Minh cộng thêm túi pháp bảo kia, chắc chắn anh ta sẽ chịu được!
Có điều sẽ hơi cực chút xíu!
Nhưng có thể trách ai được đây?
Ai bảo cái tên ngũ sư huynh này mới gặp đã tỏ ra bỉ ổi như vậy, còn bảo anh đoán xem á?
Đoán cái đầu anh!
Có khác gì muốn ăn đòn đâu?
…
Sau một lúc chuyển động, kiếm trận vỡ ra hoàn toàn để lộ Gia Cát Tiểu Minh ở bên trong.
Lúc này anh ta trong bộ dạng quần áo tả tơi, thở hồng hộc, trên người còn có mấy vết thương nhưng không trí mạng, chẳng qua nhìn hơi nhếch nhác.
Gia Cát Tiểu Minh hồi sức một lúc rồi nhìn về phía Lâm Phong, hậm hực nói:
“Cái thằng nhóc trời đánh này, không ngờ cậu lại đối xử với ngũ sư huynh của mình kiểu đó, tôi… Bố tổ cha tiên sư nhà cậu!”
…
“Anh là người đã cứu em gái tôi à?”
Lâm Phong ngắt lời ngũ sư huynh.
Nếu lần đầu gặp ngũ sư huynh vào lúc bình thường thì có lẽ anh sẽ vui vẻ trò chuyện với anh ta, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng này, chỉ muốn biết tung tích của em gái Tiểu Dao mà thôi.
Gia Cát Tiểu Minh bò từ dưới đất dậy, con ngươi đảo nhanh một vòng, cười tủm tỉm nói:
“Chuyện này hả, cậu…”
“Hửm?”
Vừa thấy Lâm Phong cau mày, Gia Cát Tiểu Minh vội vàng dừng lại để nói câu khác:
“Em gái của cậu bị sư phụ bắt đi!”
“Sư phụ?”
Con ngươi của Lâm Phong hơi co lại.
“Bất ngờ chứ gì? Tôi cũng bất ngờ lắm đây!”
“Đáng lẽ lúc đó tôi đang đi rèn luyện ở Rừng rậm Amazon ở nước ngoài, bấm ngón tay tính thử thì tính ra kiếp nạn của em gái cậu, thế nên lúc tam sư huynh và những người khác đi đến chỗ tổ thủ vệ, tôi đã lén đi một mình tới đại bản doanh của quân địch…”
“Kết quả…”