“Anh trai em nói mua vé máy bay tối nay rồi.” Trần Y Nặc đáp.
“Nếu không anh đưa mọi người bay qua đó?”
“Còn chưa phải lúc! Chuyện anh tu tiên em chưa nói với anh trai đâu, để anh ấy không nói lung tung, lại gây rắc rối cho anh.” Trần Y Nặc lắc đầu, nói thêm: “Lâm Phong, nếu không lát nữa chúng ta đưa Tiểu Luyến Luyến tới vườn bách thú đi! Con bé trước kia vẫn muốn đi xem hổ nhưng bệnh mãi không khỏi, em không dám đưa đi.”
“Được, một nhà ba người chúng ta đi chơi.” Lâm Phong gật đầu đồng ý.
Đối với con gái, anh nợ con rất nhiều, nên chỉ cần con gái thích làm gì anh sẽ ủng hộ vô điều kiện!
Adv
…
Một tiếng sau, Lâm Phong dẫn Tiểu Luyến Luyến và Trần Y Nặc đến vườn bách thú Hồng Sam ở Kim Lăng.
Vốn dĩ là năm người nhưng anh vợ Trần Thiên Hủ bảo mình có việc cần xử lý nên không đến.
Còn em gái Tiểu Dao lại chạy về trường đi học, dù sao bây giờ cô ấy cũng chỉ là một sinh viên năm nhất, không thể thường xuyên trốn học được.
Adv
Cổng vườn bách thú Hồng Sam.
Lâm Phong ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của con gái.
“Con gái ngoan muốn xem con gì?”
Tiểu Luyến Luyến suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói: “Con muốn xem con hổ to, tinh tinh to nữa…”
“Không hổ là con gái cha, có sở thích giống cha.” Lâm Phong vui tới mức thơm một cái lên má của con gái.
Tiểu Luyến Luyến vốn đang vui vẻ, bị cha hôn một cái như thế, khuôn mặt nhỏ lập tức rất buồn bã.
Cô bé dùng tay lau gò má, quay qua mẹ, tủi thân nói:
“Mẹ, Tiểu Luyến Luyến hết sạch rồi, toàn là nước bọt của cha thôi, cha thúi lắm.”
“Cha rất thương con, con không được ghét bỏ cha!” Trần Y Nặc nghiêm túc nói.
“Vậy được rồi…” Tiểu Luyến Luyến gật đầu.
Cô bé suy nghĩ một chút, chủ động kiễng chân thơm một cái lên mặt Lâm Phong, dịu dàng nói:
“Cha, Tiểu Luyến Luyến biết sai rồi, đừng giận con.”
“Không đâu! Sao cha lại giận con được!” Lâm Phong vội vàng nói, nhưng không hiểu sao trong lòng lại hơi khó chịu.
Con gái quá hiểu chuyện, đến mức đau lòng.
…
Lúc lấy vé vào cửa xong, ba người cùng vào vườn bách thú.
Có lẽ vì hôm nay là thứ hai nên ở trong không có nhiều người.
Tiểu Luyến Luyến vừa vào vườn thú đã bộc lộ thiên tính của trẻ con, suốt đường đi cứ ríu rít.
Mỗi lần tới khu vực của động vật nào đó bọn họ sẽ ghé gần rào chắn ngắm một chút, đôi mắt Tiểu Luyến Luyến sáng rực chớp chớp, rất đáng yêu.
Sau khi xem gấu trúc, khỉ, tinh tinh lớn và hươu cao cổ, cả nhà tới trước chuồng của hổ.
Rõ ràng chuồng của hổ náo nhiệt hơn nhiều.
Rất nhiều du khách tụ tập lại đây.
Bọn họ nhìn qua lớp thủy tinh dày, nhìn mấy con hổ oai phong lẫm liệt, thỉnh thoảng lại hô lên một tiếng.
“Oa! Con hổ này lớn quá, không hổ danh là vua vườn bách thú!”
“Đương nhiên rồi, đây là hổ ở Đông Bắc! Là con mèo lớn nhất họ nhà mèo đấy!”
“Các người nhìn ánh mắt nó kìa, toàn sát khí, nếu như bị thả ra tôi sẽ sợ tè ra quần mất!”
…
Tiểu Luyến Luyến cũng dán lên tấm thủy tinh.
“Nếu không anh đưa mọi người bay qua đó?”
“Còn chưa phải lúc! Chuyện anh tu tiên em chưa nói với anh trai đâu, để anh ấy không nói lung tung, lại gây rắc rối cho anh.” Trần Y Nặc lắc đầu, nói thêm: “Lâm Phong, nếu không lát nữa chúng ta đưa Tiểu Luyến Luyến tới vườn bách thú đi! Con bé trước kia vẫn muốn đi xem hổ nhưng bệnh mãi không khỏi, em không dám đưa đi.”
“Được, một nhà ba người chúng ta đi chơi.” Lâm Phong gật đầu đồng ý.
Đối với con gái, anh nợ con rất nhiều, nên chỉ cần con gái thích làm gì anh sẽ ủng hộ vô điều kiện!
Adv
…
Một tiếng sau, Lâm Phong dẫn Tiểu Luyến Luyến và Trần Y Nặc đến vườn bách thú Hồng Sam ở Kim Lăng.
Vốn dĩ là năm người nhưng anh vợ Trần Thiên Hủ bảo mình có việc cần xử lý nên không đến.
Còn em gái Tiểu Dao lại chạy về trường đi học, dù sao bây giờ cô ấy cũng chỉ là một sinh viên năm nhất, không thể thường xuyên trốn học được.
Adv
Cổng vườn bách thú Hồng Sam.
Lâm Phong ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của con gái.
“Con gái ngoan muốn xem con gì?”
Tiểu Luyến Luyến suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói: “Con muốn xem con hổ to, tinh tinh to nữa…”
“Không hổ là con gái cha, có sở thích giống cha.” Lâm Phong vui tới mức thơm một cái lên má của con gái.
Tiểu Luyến Luyến vốn đang vui vẻ, bị cha hôn một cái như thế, khuôn mặt nhỏ lập tức rất buồn bã.
Cô bé dùng tay lau gò má, quay qua mẹ, tủi thân nói:
“Mẹ, Tiểu Luyến Luyến hết sạch rồi, toàn là nước bọt của cha thôi, cha thúi lắm.”
“Cha rất thương con, con không được ghét bỏ cha!” Trần Y Nặc nghiêm túc nói.
“Vậy được rồi…” Tiểu Luyến Luyến gật đầu.
Cô bé suy nghĩ một chút, chủ động kiễng chân thơm một cái lên mặt Lâm Phong, dịu dàng nói:
“Cha, Tiểu Luyến Luyến biết sai rồi, đừng giận con.”
“Không đâu! Sao cha lại giận con được!” Lâm Phong vội vàng nói, nhưng không hiểu sao trong lòng lại hơi khó chịu.
Con gái quá hiểu chuyện, đến mức đau lòng.
…
Lúc lấy vé vào cửa xong, ba người cùng vào vườn bách thú.
Có lẽ vì hôm nay là thứ hai nên ở trong không có nhiều người.
Tiểu Luyến Luyến vừa vào vườn thú đã bộc lộ thiên tính của trẻ con, suốt đường đi cứ ríu rít.
Mỗi lần tới khu vực của động vật nào đó bọn họ sẽ ghé gần rào chắn ngắm một chút, đôi mắt Tiểu Luyến Luyến sáng rực chớp chớp, rất đáng yêu.
Sau khi xem gấu trúc, khỉ, tinh tinh lớn và hươu cao cổ, cả nhà tới trước chuồng của hổ.
Rõ ràng chuồng của hổ náo nhiệt hơn nhiều.
Rất nhiều du khách tụ tập lại đây.
Bọn họ nhìn qua lớp thủy tinh dày, nhìn mấy con hổ oai phong lẫm liệt, thỉnh thoảng lại hô lên một tiếng.
“Oa! Con hổ này lớn quá, không hổ danh là vua vườn bách thú!”
“Đương nhiên rồi, đây là hổ ở Đông Bắc! Là con mèo lớn nhất họ nhà mèo đấy!”
“Các người nhìn ánh mắt nó kìa, toàn sát khí, nếu như bị thả ra tôi sẽ sợ tè ra quần mất!”
…
Tiểu Luyến Luyến cũng dán lên tấm thủy tinh.