Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phật tử Hiểu Tâm yên lặng nhìn, một lúc lâu không nói gì.

Mà lúc này, đám người đứng ở đó đã chết lặng.

So với phật tử Hiểu Tâm cao thượng như thánh thần, Lâm Phong cho bọn họ cảm giác như ma quỷ trong địa ngục…

Kiêu ngạo ngông cuồng, làm chủ một cõi…

“Đêm nay cậu gieo nhân, nhân này sẽ sớm kết thành quả…”

Adv

Phật tử Hiểu Tâm đột nhiên nói.

“Thế ư?”

Lâm Phong cười khẽ một tiếng, chợt vỗ một chưởng về phía phật tử Hiểu Tâm.

Adv

“A di đà phật.”

Đôi mắt cậu ta hơi nhúc nhích, cầm thiền trượng duỗi về phía trước một cái, trong miệng niệm phật hiệu.

Từng ký hiệu màu vàng từ trong miệng cậu ta phun ra, đổ vào thiền trượng, tạo thành một vòng sáng màu vàng!

Một giây sau.

“Đùng!”

Bàn tay to của Lâm Phong vỗ mạnh lên vòng sáng vàng.

Lát sau, vòng sáng đó vang lên tiếng răng rắc, nứt ra.

Phật tử Hiểu Tâm ở trong vòng sáng cũng lảo đảo.

Sau khi cậu ta ổn định được cơ thể, khóe miệng rỉ máu tươi, trên gương mặt tuấn tú cũng lộ vẻ kinh hãi.

“Một con kiến hôi mà thôi, dựa vào đâu mà nói chuyện nhân quả với tôi?”

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, nói tiếp:

“Đại trưởng lão Thất Tinh Môn vừa đến đã muốn giết tôi, muốn tôi quỳ xuống xin lỗi mới cho tôi chết toàn thây? Sao hả? Tôi chỉ có thể bị giết chứ không thể giết ông ta đúng không? Nếu đúng như lời mày nói, trên đời có nhân quả, vậy Lâm Phong tôi vừa là nhân vừa chính là quả!”

“Ai có thể phạt tôi? Ai quản được tôi?”

Dứt lời, trên trời bỗng ùn ùn mây đen, sấm sét đùng đùng, dường như thiên đạo đang tức giận!

Dị tượng lần này cũng khiến đám người có mặt ở đây mặt cắt không còn chút máu!

Quá ngông cuồng!

Lâm Phong thật sự quá kiêu căng!

Lời anh nói ra đã vượt quá phạm vi chấp nhận của bọn họ, phá vỡ thế giới quan từ trước tới nay…

“Cậu…”

Phật tử Hiểu Tâm cũng giật mình sợ hãi!

“Cút đi, nể mặt lão thiền sư Ngộ Xa, tôi để lại cho ngài một mạng. Lâm Phong này còn chưa đến lượt ngài dạy dỗ!”

Lâm Phong hờ hững nói.

Phật tử Hiểu Tâm nghe xong, nhìn chằm chằm Lâm Phong một lát, không nói thêm gì, lập tức quay người rời đi.

Cậu ta biết dù mình có ở lại cũng không có ý nghĩa gì.

Xuống núi trải nghiệm, chỉ cần làm theo khả năng.

Đây là lời sư phụ dạy bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK