Nhưng khi tay ông ta vừa chạm vào Lý Thanh Sương thì phát hiện có một luồng lực lượng kinh khủng truyền tới, nhắm thẳng vào ông ta, hai người cùng nhau rơi xuống đất, đập nứt cả nền đá xanh.
“Phụt!”
Lý Thanh Sương và Khổng Trần đều phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy cả người không bị đã chặt mất mấy cây xương!
Nhìn thấy vậy, mọi người nhà họ Trần đều tê rần người!
Tuy rằng bọn họ đã hiểu tính Lâm Phong, nhưng trong lòng vẫn hơi hoảng hốt vì đệ tử Thục Sơn kiếm phái bị đánh thành như thế
Adv
“Không phải Thục Sơn kiếm phái các người có người rất lợi hại sao? Lâm Phong tôi thích giao tiếp với người lợi hại. Nào tôi cho các người cơ hội. Hiện tại, ngay lập tức gọi người cho tôi! Tôi xem thử Thục Sơn kiếm phái có thật sự mạnh như lời đồn không!”
Lâm Phong bình thản nói.
Khổng Trần và Lý Thanh Sương nhịn cơn đau, cố gắng bò dậy, gương mặt tái nhợt không chút máu nào!
Rốt cuộc thanh niên này là ai?
Adv
Sao lại mạnh như thế?
Nhất là Khổng Trần, ông ta vốn có cảm giác mình là Võ Hồn Cảnh đủ để đánh được mấy chiêu với Lâm Phong, nhưng không ngờ Lâm Phong lại dễ dàng đánh bại ông ta như thế!
Người xuất sắc như thế, trên đời hiếm thấy!
“Rốt cuộc cậu là ai?” Khổng Trần gian nan hỏi.
“Đừng nói lời vô ích! Gọi người cho tôi, không gọi được người thì hôm nay các người ở lại đây đi!”
Lâm Phong cười lạnh.
Khổng Trần nghe vậy, vẻ mặt không chắc chắn, trong lòng đã cực kì kiêng dè Lâm Phong!
Biết rõ họ là người của Thục Sơn nhưng vẫn dám phách lối như thế?
Bảo đối phương không có thân phận đủ để đối đầu với Thục Sơn thì ông ta không tin!
Lúc này, Lý Thanh Sương cũng tức giận nói:
“Đó là anh nói! Đừng hối hận!”
Dứt lời, cô ta lấy ra một tấm bùa nhỏ hình thanh kiếm màu vàng, ném ra ngoài, nháy mắt nó đã biến thành một luồng sáng biến mất!
Nhìn thấy vậy, Trần Bắc Huyền không nhịn được mà nói:
“Đây là Kiếm phù, là bảo mệnh phù mà trưởng bối trong Thục Sơn kiếm phái đưa cho vãn bối để vào lúc quan trọng có thể gọi một trưởng bối tới giúp!”
Trong lòng Trần Bắc Huyền rét run, không ngờ mọi chuyện đã tới mức này!
Thực ra Lâm Phong cứ đánh Lý Thanh Sương và Khổng Trần thì không sao, dù sao họ cũng không đại diện được cho Thục Sơn, mấy lão kiếm tu của Thục Sơn cũng không phải kiểu ỷ lớn hiếp nhỏ!
Nhưng bây giờ thì khác!
Lâm Phong phách lối bảo đối phương gọi người… Thế này là liền quan đến mặt mũi của Thục Sơn rồi!
“Như anh mong muốn, tôi gọi người! Mong rằng khi họ tới anh vẫn còn phách lối được như thế!”
Lý Thanh Sương bình tĩnh lại.
“Cô cũng nghe lời đấy nhỉ. Chỉ là trước khi trưởng bối của cô tới thì chúng ta có thể làm vài chuyện thú vị đấy…” Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên.
Lý Thanh Sương đổi vẻ mặt, nói: “Anh có ý gì?”
Lâm Phong không trả lời mà đưa mắt nhìn Trần Thiên Hành cách đó không xa, nói:
“Thiên Hành, qua đây.”
“Anh… Anh rể!”
Trần Thiên Hành đi tới trước mặt Lâm Phong, vẻ mặt rụt rè.
Anh rể của anh ta phách lối đến mức khiến anh ta hoảng sợ.
Lâm Phong thản nhiên nói:
“Không phải cô gái này vừa sỉ nhục em, nói em không xứng kết hôn với cô ta sao? Bây giờ em nói cho cô ta biết, cô ta không xứng!”
“Này… không ổn lắm đâu!” Trần Thiên Hành giật mình!
“Phụt!”
Lý Thanh Sương và Khổng Trần đều phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy cả người không bị đã chặt mất mấy cây xương!
Nhìn thấy vậy, mọi người nhà họ Trần đều tê rần người!
Tuy rằng bọn họ đã hiểu tính Lâm Phong, nhưng trong lòng vẫn hơi hoảng hốt vì đệ tử Thục Sơn kiếm phái bị đánh thành như thế
Adv
“Không phải Thục Sơn kiếm phái các người có người rất lợi hại sao? Lâm Phong tôi thích giao tiếp với người lợi hại. Nào tôi cho các người cơ hội. Hiện tại, ngay lập tức gọi người cho tôi! Tôi xem thử Thục Sơn kiếm phái có thật sự mạnh như lời đồn không!”
Lâm Phong bình thản nói.
Khổng Trần và Lý Thanh Sương nhịn cơn đau, cố gắng bò dậy, gương mặt tái nhợt không chút máu nào!
Rốt cuộc thanh niên này là ai?
Adv
Sao lại mạnh như thế?
Nhất là Khổng Trần, ông ta vốn có cảm giác mình là Võ Hồn Cảnh đủ để đánh được mấy chiêu với Lâm Phong, nhưng không ngờ Lâm Phong lại dễ dàng đánh bại ông ta như thế!
Người xuất sắc như thế, trên đời hiếm thấy!
“Rốt cuộc cậu là ai?” Khổng Trần gian nan hỏi.
“Đừng nói lời vô ích! Gọi người cho tôi, không gọi được người thì hôm nay các người ở lại đây đi!”
Lâm Phong cười lạnh.
Khổng Trần nghe vậy, vẻ mặt không chắc chắn, trong lòng đã cực kì kiêng dè Lâm Phong!
Biết rõ họ là người của Thục Sơn nhưng vẫn dám phách lối như thế?
Bảo đối phương không có thân phận đủ để đối đầu với Thục Sơn thì ông ta không tin!
Lúc này, Lý Thanh Sương cũng tức giận nói:
“Đó là anh nói! Đừng hối hận!”
Dứt lời, cô ta lấy ra một tấm bùa nhỏ hình thanh kiếm màu vàng, ném ra ngoài, nháy mắt nó đã biến thành một luồng sáng biến mất!
Nhìn thấy vậy, Trần Bắc Huyền không nhịn được mà nói:
“Đây là Kiếm phù, là bảo mệnh phù mà trưởng bối trong Thục Sơn kiếm phái đưa cho vãn bối để vào lúc quan trọng có thể gọi một trưởng bối tới giúp!”
Trong lòng Trần Bắc Huyền rét run, không ngờ mọi chuyện đã tới mức này!
Thực ra Lâm Phong cứ đánh Lý Thanh Sương và Khổng Trần thì không sao, dù sao họ cũng không đại diện được cho Thục Sơn, mấy lão kiếm tu của Thục Sơn cũng không phải kiểu ỷ lớn hiếp nhỏ!
Nhưng bây giờ thì khác!
Lâm Phong phách lối bảo đối phương gọi người… Thế này là liền quan đến mặt mũi của Thục Sơn rồi!
“Như anh mong muốn, tôi gọi người! Mong rằng khi họ tới anh vẫn còn phách lối được như thế!”
Lý Thanh Sương bình tĩnh lại.
“Cô cũng nghe lời đấy nhỉ. Chỉ là trước khi trưởng bối của cô tới thì chúng ta có thể làm vài chuyện thú vị đấy…” Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên.
Lý Thanh Sương đổi vẻ mặt, nói: “Anh có ý gì?”
Lâm Phong không trả lời mà đưa mắt nhìn Trần Thiên Hành cách đó không xa, nói:
“Thiên Hành, qua đây.”
“Anh… Anh rể!”
Trần Thiên Hành đi tới trước mặt Lâm Phong, vẻ mặt rụt rè.
Anh rể của anh ta phách lối đến mức khiến anh ta hoảng sợ.
Lâm Phong thản nhiên nói:
“Không phải cô gái này vừa sỉ nhục em, nói em không xứng kết hôn với cô ta sao? Bây giờ em nói cho cô ta biết, cô ta không xứng!”
“Này… không ổn lắm đâu!” Trần Thiên Hành giật mình!