Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phong nhàn nhạt nói.

Khương Ngôn Khê khẽ bĩu môi, nói qua chuyện khác:

“Nếu sự việc đã kết thúc rồi! Vậy chị và lục sư huynh đi trước đây! Có điều 8 giờ tối nay chị đợi cậu ở bờ sông Vân Xuyên, có vài chuyện cần nói với cậu!”

“Được!”

Lâm Phong gật đầu, anh biết chuyện mà nhị sư tỷ muốn nói có lẽ liên quan đến lão già!

Adv

…….

Mặc dù chuyện của liên minh Nam Lĩnh khiến cho trên dưới Trần gia cảm thấy vô cùng lo sợ, nhưng cũng xem như tuy kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm gì!

Mà sau khi trải qua chuyện này, trên dưới Trần gia rõ ràng càng thêm đoàn kết, cũng càng kính phục Lâm Phong hơn!

…..

Adv

Ăn xong bữa tối đã là sáu giờ chiều. Mặt trời lặn ở phía tây, hoàng hôn với ánh chiều tà!

Ráng chiều cuối tháng 10 thật khác biệt!

Lâm Phong cùng Y Nặc và Tiểu Luyến Luyến đi dạo trên phố.

Tiểu Luyến Luyến lấy ra một con phệ linh trùng, nhảy nhót dọc đường, chơi đùa cực kỳ vui vẻ!

Còn Lâm Phong và Trần Y Nặc thì tay trong tay đi theo phía sau.

“Nếu như có thể cứ tiếp tục đi mãi thế này thì tốt biết mấy!”

Trần Y Nặc đột nhiên nói.

“Sao bỗng dưng lại nói như vậy?”

Lâm Phong tỏ vẻ kinh ngạc

Bước chân của Trần Y Nặc đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong, dưới ánh hoàng hôn đôi mắt xinh đẹp của cô trở nên sáng rực.

“Em không thể tu tiên, không thể học võ…”

“Thời gian trôi qua, em sẽ dần dần già đi. Tới lúc đó khuôn mặt của anh vẫn như vậy, nhưng còn em thì đã một bà già rồi!”

“Hôm nay nhị sư tỷ bá đạo đứng bên cạnh anh, chống lưng cho anh, em thực sự muốn người phụ nữ đó là em! Đáng tiếc….”

Sắc mặt Trần Y Nặc tối sầm lại.

“Đừng nghĩ nhiều nữa! Anh nhất định sẽ tìm được cách giúp em tu luyện!”

Lâm Phong nói,

Trần Y Nặc nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó lại nói:

“Nếu như có một ngày em già rồi, vậy em sẽ chủ động rời xa anh! Tới lúc đó anh có thể tìm một người đồng đạo thích hợp với anh hơn…”

“Em đang nói linh tinh gì vậy?”

Lâm Phong nắm chặt lấy tay Trần Y Nặc.

“Em không nói linh tinh, đây là chuyện rất thực tế! Em cảm thấy con người của nhị sư tỷ rất tốt….em chỉ có một thỉnh cầu, đó là hai người có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Luyến Luyến!”

Trần Y Nặc khẽ mỉm cười.

Lâm Phong nhìn Trần Y Nặc, chỉ cảm thấy trong lòng như có một sợi dây sắp đứt, vừa bế tắc vừa đau lòng….

“Anh đảm bảo! Anh sẽ tìm được cách khác để tu tiên hoặc tu võ!”

Lâm Phong nghiêm túc nói.

Trong đầu anh chợt hiện lên khuôn mặt của Hoa Vân Phi, trước đó đám người Triệu Vô Cực có nói, chỉ cần Hoa Vân Phi nghiên cứu thành công thì mọi người đều có thể luyện võ được….

Xem ra phải tìm Hoa Vân Phi nói chuyện mới được.

…..

Vào lúc 9 giờ đêm, Lâm Phong đến bên bờ sông Vân Xuyên như đã hẹn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK