“À, đúng, cùng một dòng máu, ông không nói tôi cũng quên mất!”
Vệ Cẩm Luân hô lên một tiếng, sau đó hắn nhìn Nguyễn Hồng Minh với vẻ mặt thật thà, nói:
“Anh Nguyễn, anh cũng nghe thấy đúng không, lão ta chung một dòng máu với tôi, phải thêm tiền.”
“Đơn giản, cậu đi giết lão ta, tôi chia cậu ba phần của mỏ linh thạch này.”
Adv
Nguyễn Hồng Minh mỉm cười nói.
Dù sao lão ta cũng là người của nước Thạch, muốn khai thác mỏ linh thạch này phải hợp tác với Vệ Cẩm Luân!
Vệ Cẩm Luân gật đầu, rút trường đao ra, vẻ mặt đầy sát ý, bước từng bước một tới chỗ Vệ Tử Húc!
Đúng lúc này, hai võ giả bị thương nặng nằm trên đất đột nhiên vọt lên, ôm lấy đùi Vệ Cẩm Luân, quát to:
Adv
“Hội chủ, mau chạy đi!”
“Hội chủ!”
“Muốn chết!”
Phụt!
Âm thanh vang lên, lưỡi đao sắc lạnh trong tay Vệ Cẩm Luân đã xẹt qua cổ mấy người đó, chặt hết mấy cái đầu xuống!
“Tiểu Văn, Tiểu Vũ…”
Vệ Tử Húc khàn giọng gọi, huyết lệ chảy ra!
Lần hành động này, người mà ông ấy mang tới đều là những người thân tín và trung thành nhất! Tiểu Văn và Tiểu Vũ lớn lên bên cạnh ông ấy, ông ấy gần như đã coi như cháu ruột…
Mà bây giờ, cháu vì cứu mình mà chết thảm tại chỗ!
“Vệ Cẩm Luân, mày cấu kết với nước Thạch, tàn sát người trong tộc! Hôm nay cho dù chết tao cũng phải kéo mày theo cùng!”
Vệ Tử Húc gầm lên một tiếng giận dữ, đột nhiên bay vọt lên, đánh thẳng về phía Vệ Cẩm Luân!
Vệ Cẩm Luân cười nhạt, hơi nghiêng đầu, dễ dàng tránh thoát công kích của Vệ Tử Húc.
Giây sau, hắn đưa tay phải ra túm lấy cổ Vệ Tử Húc, giơ lên.
“Mày…”
Vệ Tử Húc giật mình.
Thực lực của ông ấy vẫn luôn cao hơn Vệ Cẩm Luân, cho dù bị đánh lén nhưng cũng không thể nào dễ dàng bị bắt lại như vậy được!
“Lão già, tôi đã đột phá Võ Hồn đỉnh phong từ lâu rồi, hơn ông nhiều lắm. Ông nói xem ông có vô dụng không?”
Vệ Cẩm Luân cười lạnh hỏi.
Vệ Tử Húc nghe xong, vẻ mặt buông xuôi nói:
“Thực ra muốn vị trí Hội chủ thì cứ nói, tao nhất định sẽ đưa cho mày, vì sao phải cấu kết với Nguyễn Hồng Minh? Mày cho rằng ông ta có lòng tốt ư?”
“Bây giờ những lời này không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Vẻ mặt Vệ Cẩm Luân hờ hững, chuẩn bị ra tay.
Nhưng đúng lúc này, trong rừng rậm đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, hai người một lớn một nhỏ xuất hiện!
Đó chính là Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến…
Vệ Cẩm Luân hô lên một tiếng, sau đó hắn nhìn Nguyễn Hồng Minh với vẻ mặt thật thà, nói:
“Anh Nguyễn, anh cũng nghe thấy đúng không, lão ta chung một dòng máu với tôi, phải thêm tiền.”
“Đơn giản, cậu đi giết lão ta, tôi chia cậu ba phần của mỏ linh thạch này.”
Adv
Nguyễn Hồng Minh mỉm cười nói.
Dù sao lão ta cũng là người của nước Thạch, muốn khai thác mỏ linh thạch này phải hợp tác với Vệ Cẩm Luân!
Vệ Cẩm Luân gật đầu, rút trường đao ra, vẻ mặt đầy sát ý, bước từng bước một tới chỗ Vệ Tử Húc!
Đúng lúc này, hai võ giả bị thương nặng nằm trên đất đột nhiên vọt lên, ôm lấy đùi Vệ Cẩm Luân, quát to:
Adv
“Hội chủ, mau chạy đi!”
“Hội chủ!”
“Muốn chết!”
Phụt!
Âm thanh vang lên, lưỡi đao sắc lạnh trong tay Vệ Cẩm Luân đã xẹt qua cổ mấy người đó, chặt hết mấy cái đầu xuống!
“Tiểu Văn, Tiểu Vũ…”
Vệ Tử Húc khàn giọng gọi, huyết lệ chảy ra!
Lần hành động này, người mà ông ấy mang tới đều là những người thân tín và trung thành nhất! Tiểu Văn và Tiểu Vũ lớn lên bên cạnh ông ấy, ông ấy gần như đã coi như cháu ruột…
Mà bây giờ, cháu vì cứu mình mà chết thảm tại chỗ!
“Vệ Cẩm Luân, mày cấu kết với nước Thạch, tàn sát người trong tộc! Hôm nay cho dù chết tao cũng phải kéo mày theo cùng!”
Vệ Tử Húc gầm lên một tiếng giận dữ, đột nhiên bay vọt lên, đánh thẳng về phía Vệ Cẩm Luân!
Vệ Cẩm Luân cười nhạt, hơi nghiêng đầu, dễ dàng tránh thoát công kích của Vệ Tử Húc.
Giây sau, hắn đưa tay phải ra túm lấy cổ Vệ Tử Húc, giơ lên.
“Mày…”
Vệ Tử Húc giật mình.
Thực lực của ông ấy vẫn luôn cao hơn Vệ Cẩm Luân, cho dù bị đánh lén nhưng cũng không thể nào dễ dàng bị bắt lại như vậy được!
“Lão già, tôi đã đột phá Võ Hồn đỉnh phong từ lâu rồi, hơn ông nhiều lắm. Ông nói xem ông có vô dụng không?”
Vệ Cẩm Luân cười lạnh hỏi.
Vệ Tử Húc nghe xong, vẻ mặt buông xuôi nói:
“Thực ra muốn vị trí Hội chủ thì cứ nói, tao nhất định sẽ đưa cho mày, vì sao phải cấu kết với Nguyễn Hồng Minh? Mày cho rằng ông ta có lòng tốt ư?”
“Bây giờ những lời này không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Vẻ mặt Vệ Cẩm Luân hờ hững, chuẩn bị ra tay.
Nhưng đúng lúc này, trong rừng rậm đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, hai người một lớn một nhỏ xuất hiện!
Đó chính là Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến…