Một người đàn bà trung niên mặc áo khoác trắng, đeo kính mắt đang đứng trước một người đàn ông cởi trần bị xích sắt trói chặt,
Ánh mắt người đàn bà kia đầy sốt ruột, cầm kính lúp soi từng tấc trên cơ thể của người đàn ông kia, dường như đang quan sát tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên đời.
"Không tệ! Thể chất của người này rất tốt! Là đối tượng thí nghiệm tốt nhất lần này!"
Người phụ nữ trung niên hài lòng, khẽ gật đầu.
Một đám nhà khoa học mặc áo trắng đứng xung quanh nghe vậy cũng nở một nụ cười căng thẳng.
Adv
Mà đúng lúc này, cửa phòng thí nghiệm bị ai đó kéo ra từ bên ngoài,
Một người cải tạo đi tới, báo cáo từng chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu ở Kinh Thành.
"Đầu tiên là Maria, sau đó là Hạ Vân Đỉnh! Lâm Phong này thật sự cao minh như vậy ư?"
Người phụ nữ trung niên tự lẩm bẩm.
Adv
Bà ta suy tư một lát, sau đó khẽ cười một tiếng, nói:
"Nhưng đêm nay một cơ hội tốt! Bữa tiệc này hội tụ đông đảo nhân vật xuất sắc của Đại Hạ, cho dù không thể hốt gọn một mẻ, cũng phải tóm được vài tên!"
"Ý của ngài là?"
Một người trợ lý hỏi lại.
Mắt người phụ nữ trung niên loé lên tia sáng, nói:
"Trước đêm nay, đưa vật thí nghiệm số chín đến Kinh Thành!"
"Nhưng trạng thái của số chín vẫn chưa ổn định, chúng ta không thể khống chế được!"
"Chỉ cần đưa cậu ta đến khách sạn số một Kinh Thành là được rồi! Còn có khống chế được hay không thì đều giống nhau!"
"Trong cơ thể số chín chứa bom cao phân tử cỡ nhỏ, sau khi bị linh khí tấn công sẽ kích nổ! Ở nơi dày người như sảnh bữa tiệc, cho dù là Võ Thánh cũng phải trọng thương! Đến lúc đó chúng ta chỉ cần đợi xem trò cười của nước Đại Hạ thôi!"
Bên ngoài, sóng ngầm cuộn trào.
Rất nhiều thế lực chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.
Trong phòng tổng thống của khách sạn, Lâm Phong vẫn luôn ngồi tu luyện.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại anh chỉ một lòng muốn thăng cấp thực lực!
Bởi vì chỉ có như vậy mới phá vỡ được mọi bí ẩn, tìm được sư phụ, treo lão lên đánh một trận, xả giận trong lòng.
…
Hơn năm giờ chiều, Lâm Phong chậm rãi mở hai mắt ra, ánh sáng vàng kim trong mắt lóe lên.
“Một ngày một đêm khổ tu, gần như không có tiến bộ gì, càng không thể tiến vào Nguyên Anh Cực Cảnh! Xem ra đã đến lúc ra nước ngoài xem thế nào. Trái đất lớn như vậy, đối với toàn thế giới, Đại Hạ vẫn còn quá nhỏ!”
Dứt lời, Lâm Phong đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra, nhìn ráng chiều phía Tây, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho nhị sư tỷ.
Trước kia nhị sư tỷ nói sẽ tìm biện pháp tìm Sâm Tụ Hồn giúp anh, không biết có tin tức gì chưa.
Nhưng gọi vài lần cũng không có ai nghe.
“Đúng là người bận rộn!”
Lâm Phong bất đắc dĩ cười, không nghĩ gì nhiều.
Với thực lực Nguyên Anh hậu kỳ của nhị sư tỷ, hiện tại thế giới này không có mấy người uy hiếp được chị ấy…
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng có người nhấn chuông.
Lâm Phong mở cửa phòng, nhìn thấy lục sư huynh Phùng Mục Trần đứng bên ngoài.
Bên cạnh anh ta còn có một cô gái mặc áo hai dây màu hồng, bên dưới là váy ngắn đến đầu gối.
Gương mặt cô gái rất tinh xảo, da trắng như tuyết, tóc xõa tung, thoạt nhìn có vẻ quyến rũ xinh đẹp..
Cô ta rất tự nhiên khoác tay Phùng Mục Trần, cực kì thân thiết.
“Tiểu sư đệ, thế nào? Đã quen chưa?” Phùng Mục Trần cười nói.
Ánh mắt người đàn bà kia đầy sốt ruột, cầm kính lúp soi từng tấc trên cơ thể của người đàn ông kia, dường như đang quan sát tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên đời.
"Không tệ! Thể chất của người này rất tốt! Là đối tượng thí nghiệm tốt nhất lần này!"
Người phụ nữ trung niên hài lòng, khẽ gật đầu.
Một đám nhà khoa học mặc áo trắng đứng xung quanh nghe vậy cũng nở một nụ cười căng thẳng.
Adv
Mà đúng lúc này, cửa phòng thí nghiệm bị ai đó kéo ra từ bên ngoài,
Một người cải tạo đi tới, báo cáo từng chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu ở Kinh Thành.
"Đầu tiên là Maria, sau đó là Hạ Vân Đỉnh! Lâm Phong này thật sự cao minh như vậy ư?"
Người phụ nữ trung niên tự lẩm bẩm.
Adv
Bà ta suy tư một lát, sau đó khẽ cười một tiếng, nói:
"Nhưng đêm nay một cơ hội tốt! Bữa tiệc này hội tụ đông đảo nhân vật xuất sắc của Đại Hạ, cho dù không thể hốt gọn một mẻ, cũng phải tóm được vài tên!"
"Ý của ngài là?"
Một người trợ lý hỏi lại.
Mắt người phụ nữ trung niên loé lên tia sáng, nói:
"Trước đêm nay, đưa vật thí nghiệm số chín đến Kinh Thành!"
"Nhưng trạng thái của số chín vẫn chưa ổn định, chúng ta không thể khống chế được!"
"Chỉ cần đưa cậu ta đến khách sạn số một Kinh Thành là được rồi! Còn có khống chế được hay không thì đều giống nhau!"
"Trong cơ thể số chín chứa bom cao phân tử cỡ nhỏ, sau khi bị linh khí tấn công sẽ kích nổ! Ở nơi dày người như sảnh bữa tiệc, cho dù là Võ Thánh cũng phải trọng thương! Đến lúc đó chúng ta chỉ cần đợi xem trò cười của nước Đại Hạ thôi!"
Bên ngoài, sóng ngầm cuộn trào.
Rất nhiều thế lực chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.
Trong phòng tổng thống của khách sạn, Lâm Phong vẫn luôn ngồi tu luyện.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại anh chỉ một lòng muốn thăng cấp thực lực!
Bởi vì chỉ có như vậy mới phá vỡ được mọi bí ẩn, tìm được sư phụ, treo lão lên đánh một trận, xả giận trong lòng.
…
Hơn năm giờ chiều, Lâm Phong chậm rãi mở hai mắt ra, ánh sáng vàng kim trong mắt lóe lên.
“Một ngày một đêm khổ tu, gần như không có tiến bộ gì, càng không thể tiến vào Nguyên Anh Cực Cảnh! Xem ra đã đến lúc ra nước ngoài xem thế nào. Trái đất lớn như vậy, đối với toàn thế giới, Đại Hạ vẫn còn quá nhỏ!”
Dứt lời, Lâm Phong đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra, nhìn ráng chiều phía Tây, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho nhị sư tỷ.
Trước kia nhị sư tỷ nói sẽ tìm biện pháp tìm Sâm Tụ Hồn giúp anh, không biết có tin tức gì chưa.
Nhưng gọi vài lần cũng không có ai nghe.
“Đúng là người bận rộn!”
Lâm Phong bất đắc dĩ cười, không nghĩ gì nhiều.
Với thực lực Nguyên Anh hậu kỳ của nhị sư tỷ, hiện tại thế giới này không có mấy người uy hiếp được chị ấy…
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng có người nhấn chuông.
Lâm Phong mở cửa phòng, nhìn thấy lục sư huynh Phùng Mục Trần đứng bên ngoài.
Bên cạnh anh ta còn có một cô gái mặc áo hai dây màu hồng, bên dưới là váy ngắn đến đầu gối.
Gương mặt cô gái rất tinh xảo, da trắng như tuyết, tóc xõa tung, thoạt nhìn có vẻ quyến rũ xinh đẹp..
Cô ta rất tự nhiên khoác tay Phùng Mục Trần, cực kì thân thiết.
“Tiểu sư đệ, thế nào? Đã quen chưa?” Phùng Mục Trần cười nói.