Khó mà tưởng tượng được một người có thể phóng ra công kích có uy lực không thua gì đạn đạo!
“Quang cầu thuật?” Vẻ mặt Lâm Phong kinh ngạc.
Cũng hơi thú vị rồi đây!
Xem ra võ đạo tông sư cũng không hẳn là phế vật, đã vậy thì sử dụng một chút thuật pháp xem sao!
Lúc này một giọng nói vang lên:
Adv
“Lâm Phong, sám hối đi!”
Long Ngạo Thiên hung hăng ném Quang cầu về phía Lâm Phong.
Vẻ mặt Lâm Phong không thay đổi, đưa tay phải ra, dễ dàng khống chế Quang cầu trong lòng bàn tay, hơi hứng thú tung hứng mấy cái.
Chơi một lúc, anh cảm thấy không còn thú vị nữa, tay phải rung lên, phân tán hết Quang cầu, lắc đầu nói:
Adv
“Một kỹ năng tệ hại như thế là do ai chế ra vậy? Một cái Quang cầu thuật của tôi cũng lợi hại hơn mấy lần so với cái võ kỹ này!”
“Cậu…”
Vẻ mặt Long Ngạo Thiên cực kì khiếp sợ.
Thiên Cương Ba mà mình dùng hết sức để chế ra lại bị Lâm Phong hóa giải đơn giản như vậy? Điều này khiến hai mắt Long Ngạo Thiên tối sầm lại, không thể chấp nhận nổi!
Đám người đứng xem nhìn qua cánh cửa, thấy như vậy cũng hóa đá!
Đây… là tình hình gì vậy?
Một đòn kinh khủng như thế không chỉ không làm Lâm Phong bị thương mà còn bị Lâm Phong chơi đùa?
Chơi như chơi bóng?
“Vì để tránh cho việc có người nói tôi không yêu nước, tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng! Năm trăm viên đạn linh bạo để đổi lấy mạng ông, ba ngày nữa tôi sẽ tới lấy! Mong rằng ông thông minh lên chút!”
Lâm Phong lạnh nhạt nhìn Long Ngạo Thiên, xoay người rời đi.
Long Ngạo Thiên nhìn bóng dáng Lâm Phong, nắm chặt lấy hai tay, gương mặt u ám.
Ông ta rất muốn tấn công tiếp, nhưng nghe Lâm Phong nói vậy trong lòng lại hơi sợ hãi!
Lâm Phong này quá quái dị!
Bản thân ông ta phát ra hai đòn công kích kinh người lại bị Lâm Phong dễ dàng đón được!
Quan trọng là tới giờ ông ta vẫn không nhìn ra được thực lực của Lâm Phong!
Đúng lúc này đột nhiên có chuyện lạ!
“Ầm!”
Một luồng đao khí đáng sợ hung hăng bổ xuống người Lâm Phong!
Đao khí sắc bén vô cùng, cho dù mọi người đứng cách xa hơn mười mét cũng cảm thấy da đầu như bị xé toạc ra.
Lâm Phong nhíu mày, dễ dàng nghiêng người tránh thoát luồng đao khí này, sau đó đưa mắt nhìn lên nóc nhà.
Trên đó có một người đàn ông mặc đồ vải thô, trong tay cầm một thanh thái đao màu xanh, cơ thể cao gầy đứng thẳng tắp.
Lâm Phong nheo mắt lại.
Từ trong trí nhớ của Mã Đông Phong, anh biết trong nhóm Bát Kỳ ở Kim Lăng còn có một vị cao thủ đao đạo đang ngủ đông, tên Đao Ma.
Xem ra chính là người này!
Cùng lúc đó, Đao Ma cũng đang nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, nhưng trong lòng cực kì nghiêm túc.
Từ khi Lâm Phong và Long Ngạo Thiên đánh nhau, anh ta luôn âm thầm quan sát.
Một giây Lâm Phong xoay người là thời cơ ám sát tốt nhất, cho dù là võ đạo tông sư đối mặt với một đao của anh ta cũng không kịp tránh né, sẽ bị thương nặng!
Nhưng không ngờ Lâm Phong dễ dàng né đi như vậy!
“Quang cầu thuật?” Vẻ mặt Lâm Phong kinh ngạc.
Cũng hơi thú vị rồi đây!
Xem ra võ đạo tông sư cũng không hẳn là phế vật, đã vậy thì sử dụng một chút thuật pháp xem sao!
Lúc này một giọng nói vang lên:
Adv
“Lâm Phong, sám hối đi!”
Long Ngạo Thiên hung hăng ném Quang cầu về phía Lâm Phong.
Vẻ mặt Lâm Phong không thay đổi, đưa tay phải ra, dễ dàng khống chế Quang cầu trong lòng bàn tay, hơi hứng thú tung hứng mấy cái.
Chơi một lúc, anh cảm thấy không còn thú vị nữa, tay phải rung lên, phân tán hết Quang cầu, lắc đầu nói:
Adv
“Một kỹ năng tệ hại như thế là do ai chế ra vậy? Một cái Quang cầu thuật của tôi cũng lợi hại hơn mấy lần so với cái võ kỹ này!”
“Cậu…”
Vẻ mặt Long Ngạo Thiên cực kì khiếp sợ.
Thiên Cương Ba mà mình dùng hết sức để chế ra lại bị Lâm Phong hóa giải đơn giản như vậy? Điều này khiến hai mắt Long Ngạo Thiên tối sầm lại, không thể chấp nhận nổi!
Đám người đứng xem nhìn qua cánh cửa, thấy như vậy cũng hóa đá!
Đây… là tình hình gì vậy?
Một đòn kinh khủng như thế không chỉ không làm Lâm Phong bị thương mà còn bị Lâm Phong chơi đùa?
Chơi như chơi bóng?
“Vì để tránh cho việc có người nói tôi không yêu nước, tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng! Năm trăm viên đạn linh bạo để đổi lấy mạng ông, ba ngày nữa tôi sẽ tới lấy! Mong rằng ông thông minh lên chút!”
Lâm Phong lạnh nhạt nhìn Long Ngạo Thiên, xoay người rời đi.
Long Ngạo Thiên nhìn bóng dáng Lâm Phong, nắm chặt lấy hai tay, gương mặt u ám.
Ông ta rất muốn tấn công tiếp, nhưng nghe Lâm Phong nói vậy trong lòng lại hơi sợ hãi!
Lâm Phong này quá quái dị!
Bản thân ông ta phát ra hai đòn công kích kinh người lại bị Lâm Phong dễ dàng đón được!
Quan trọng là tới giờ ông ta vẫn không nhìn ra được thực lực của Lâm Phong!
Đúng lúc này đột nhiên có chuyện lạ!
“Ầm!”
Một luồng đao khí đáng sợ hung hăng bổ xuống người Lâm Phong!
Đao khí sắc bén vô cùng, cho dù mọi người đứng cách xa hơn mười mét cũng cảm thấy da đầu như bị xé toạc ra.
Lâm Phong nhíu mày, dễ dàng nghiêng người tránh thoát luồng đao khí này, sau đó đưa mắt nhìn lên nóc nhà.
Trên đó có một người đàn ông mặc đồ vải thô, trong tay cầm một thanh thái đao màu xanh, cơ thể cao gầy đứng thẳng tắp.
Lâm Phong nheo mắt lại.
Từ trong trí nhớ của Mã Đông Phong, anh biết trong nhóm Bát Kỳ ở Kim Lăng còn có một vị cao thủ đao đạo đang ngủ đông, tên Đao Ma.
Xem ra chính là người này!
Cùng lúc đó, Đao Ma cũng đang nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, nhưng trong lòng cực kì nghiêm túc.
Từ khi Lâm Phong và Long Ngạo Thiên đánh nhau, anh ta luôn âm thầm quan sát.
Một giây Lâm Phong xoay người là thời cơ ám sát tốt nhất, cho dù là võ đạo tông sư đối mặt với một đao của anh ta cũng không kịp tránh né, sẽ bị thương nặng!
Nhưng không ngờ Lâm Phong dễ dàng né đi như vậy!