Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Tăng Tam Thủy cũng thở hắt ra một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ áy náy, đi tới bên cạnh Lâm Phong, chậm rãi nói:

“Cậu Lâm, xin lỗi! Tôi không phải chỉ có một mình, tôi còn phải lo nghĩ cho gia tộc của mình…”

“Tôi thực sự không thể nào để cả gia tộc tôi chôn thây cùng cậu được!”

Lâm Phong lạnh lùng nhìn Tăng Tam Thủy, nói: “Không sao, tôi vốn cũng chẳng thân thiết gì với ông! Tùy ý ông!”

Tăng Tam Thủy nghe vậy định mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn để mọi lời trong bụng không nói ra!

“Này anh Tăng, hôm nay nếu anh qua đó thì từ nay Diệp Thiên Tâm tôi với anh ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Adv

Lúc này, Diệp Thiên Tâm lớn tiếng nói!

Tăng Tam Thủy không giống với đám người của bang Khẩu Kỹ, đó là người bạn mà lão ta đã quen biết mấy chục năm! Giờ đây lựa chọn phản bội Lâm Phong, khiến lão a rất đau lòng!

“Chú Diệp, xin lỗi! Tôi phải lo nghĩ cho gia tộc tôi!”

Tăng Tam Thủy vẻ mặt phức tạp nói một câu, cuối cùng vẫn đưa nhóm võ giả của Tăng gia đi tới phía sau Triệu Thanh Long.

Adv

Mọi người của Tăng gia đều rời đi theo! Bên cạnh Lâm Phong chỉ còn lại hai người.

Một người là Diệp Thiên Tâm, người còn lại chính là Triệu Vô Cực!

Sắc mặt Triệu Vô Cực biến đổi thất thường, Lâm Phong cứu ông ta tận mấy lần, lúc này mà để ông ta rời đi, ông ta khó lòng mà vượt qua nổi rào cản trong lòng, nhưng nếu mà không đi thì thập tử nhất sinh!

Chuyện này khiến ông ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan!

“Lâm Phong! Không phải tôi nói chứ, nhân phẩm của cậu quá tệ rồi! Cậu xem còn có mấy người chịu giúp cậu?”

Triệu Thanh Long vẻ mặt thản nhiên nhìn Lâm Phong.

“Mãnh thú thường đi một mình, chỉ có súc vật mới kết đàn kết lũ!”

“Cho dù hội tụ bao nhiêu súc vật thì cũng có ích gì?”

Lâm Phong nhàn nhạt nói.

“Tốt! Tốt! Tốt lắm!!”

Triệu Thanh Long tức giận cười lớn, liên tiếp nói ra ba ba từ “tốt”!

Có thể thấy trong lòng hắn ta lúc này phẫn nộ tới cỡ nào!

“Nếu đã như vậy! Tôi lại muốn xem thử con mãnh thú này của cậu, có thể nuốt nổi đám súc vật này hay không!”

Triệu Thanh Long vẻ mặt lãnh đạm nói một câu, sau đó lại xua tay, lạnh lùng nói:

“Ở trong nước Đại Hạ thì nên tuân theo quy tắc của nước Đại Hạ, dám trái lời Triệu Thanh Long tôi, dám không xem chiến khu phía đông của tôi ra gì, thì chỉ có đường chết!! Nổ pháo cho tôi, triệt để bắn chết ba người này!”

“Vâng!”

Rất nhiều pháo binh đạn đã lên nòng lần lượt lớn tiếng hét, chuẩn bị phóng pháo cối!

Nhưng đúng ngay lúc này.

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc~”

Đột nhiên có tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến bên tai mọi người.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng lại có thể nghe rất rõ ràng như thể có một loại ma lực nào đó vậy.

Đám người Triệu Thanh Long, Trương Bách Nhẫn, Vương Hợi, Tăng Tam Thủy cùng dời ánh mắt nhìn theo.

Chỉ nhìn thấy bên trong đống đổ nát không xa, lại có một người phụ nữ chầm chậm bước tới!

Người phụ nữ mặc một chiếc áo nịt ngực màu xám, làm nổi bật lên vóc dáng yêu kiều của cô ta!

Mặt trái xoan, mày lá liễu, da trắng như tuyết, ngũ quan hài hòa!

Một mái tóc dài đen tuyền tuyệt đẹp buộc thành đuôi ngựa cao, đem tới cho người khác một loại cảm giác cực kỳ có thực lực!

Cô ấy phớt lờ ánh nhìn của mọi người mà cứ chậm rãi đi về phía hiện trường, trên khuôn mặt tuyệt đẹp không có lấy một chút biểu cảm!

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Triệu Thanh Long, Trương Bách Nhẫn, Vương Hợi khẽ cau mày,

Người phụ nữ này là ai?

Không thấy bọn họ đang chuẩn bị nổ pháo sao? Vậy mà còn dám chen vào giữa!

“Ngốc….ngốc quá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK