Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta vừa dứt lời.

Rất nhiều Thần Võ Môn đều kinh ngạc, nhìn Trương Lương bằng ánh mắt kính nể hơn rất nhiều.

Những người có thể trở thảnh Chân Long Chi Tử tương lai chắc chắn sẽ đứng đầu nước Đại Hạ!

Thiếu chủ Phùng Mục Trần của họ cũng được chỉ định là Chân Long Chi Tử!

Lâm Phong ngạc nhiên nhìn Trương Lương.

Thảo nào người này lại có thực lực mạnh như vậy, hoá ra địa vị của anh ta cao như thế!

Adv

Có điều những việc này không liên quan gì tới anh lắm, đừng nói là hạng mười bảy Bảng Hạ, dù hạng nhất Bảng Hạ có tới trước mặt anh thì cũng chẳng là cái thá gì!

Cho đến hiện tại, trừ phi là trên Võ Hồn, nếu không thì không ai có thể đỡ được đòn tấn công của anh!

Theo như anh được biết, ngày nay không còn sự tồn tại của cao thủ trên Võ Hồn nữa.

“Ha ha, anh Mục Trần quá khen rồi!”

Adv

Trương Lương mỉm cười, thái độ rất khiêm tốn.

Anh ta lại quay sang nói với Lâm Phong:

“Lâm Phong, tôi cũng có biết đôi chút về chuyện của cậu! Lão Hạ Vân Đỉnh đó có lai lịch lớn đấy, nhưng nhà họ Trương tôi không sợ! Cậu đã cứu em gái tôi nên tôi có thể giúp cậu thoả hiệp phần nào đó!”

“Thoả hiệp cái gì? Tôi nhất định sẽ giết Hạ Vân Đỉnh!”

“Mọi người, tôi có việc khác nên xin phép đi trước!”

Nói xong, Lâm Phong không đợi mọi người trả lời đã nhanh chóng rời đi.

Nhìn thấy cảnh này.

Trương Lương nhíu mày, chỉ cảm thấy Lâm Phong thật ngông cuồng!

Nhân vật như Hạ Vân Đỉnh nói giết là có thể giết được à? Đó là một trong các Chân Long Chi Tử đời trước đấy!

Còn Trương Lỵ thì trông có vẻ hơi thất vọng.

Cô ta còn nghĩ nếu như có thể gặp lại Lâm Phong thì sẽ mời anh ăn một bữa đây này, ai ngờ Lâm Phong lại chạy mất!

“Anh Trương Lương, tính cách của tiểu sư đệ tôi là vậy đấy, mong anh thứ lỗi cho nhé!”

Phùng Mục Trần bất đắc dĩ nói.

“Không sao! Tôi sống ở Kinh Thành, có kiểu thanh niên tài tuấn nào chưa từng gặp đâu? Tôi cũng gặp nhiều người như Lâm Phong rồi!”

Trương Lương lắc đầu.

Nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm bắt em gái tránh xa Lâm Phong một chút.

Loại người ỷ mình có chút thực lực nên không coi ai ra gì này sớm muộn gì cũng sẽ thất bại thôi, không nên tiếp xúc quá nhiều!



Ở nơi khác.

Lâm Phong trở về Dược Vương cốc.

Nhưng lại phát hiện Dược Vương cốc vô cùng náo nhiệt giờ đây lại trống không, không còn bóng dáng một ai.

Nước trà trên bàn còn ấm.

Lò lửa trong phòng luyện dược còn đang cháy hừng hực…

Như thể tất cả mọi người đều biến mất chỉ trong nháy mắt!

“Xảy ra chuyện gì rồi ư?”

Lâm Phong thở dài một hơi.

Khi thấy Hoa Vân Phi trúng độc mãn tính thì anh đã có suy đoán rồi, chắc chắn kẻ chủ mưu vẫn chưa lộ diện!



Do đó, anh đã dặn đám người Dược Tư Mạc phải thường xuyên ở bên cạnh Hoa Vân Phi, phải đợi đến lúc anh về!

Thậm chí để không xảy ra sơ sót, anh còn gọi mấy cao thủ như Hàn Phi của Thanh Thành Kiếm Phái tới đây.

Kết quả vẫn không thể ngăn cản được kẻ chủ mưu kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK