“Cái bóng?” Phùng Mục Trần nghe giọng điệu của Lâm Phong là lạ, nụ cười trên môi cũng nhạt đi.
Anh ta cẩn thận suy nghĩ, nói:
“Đúng là có một môn phái như thế, tên của nó là Ám Ảnh Môn, trăm năm trước là một tông môn sát thủ, làm rất nhiều chuyện khiến người thần phẫn nộ, chỉ là sau này bị tổ trưởng Hạ Vân Đỉnh dẫn người tiêu diệt hết rồi!”
Hạ Vân Đỉnh!
Gương mặt Lâm Phong lạnh như băng, trong lòng tràn ngập sát khí!
Adv
Từ lúc xuống núi tới nay, anh chưa từng tức giận như ngày hôm nay, chưa từng muốn giết người như bây giờ!
Lúc này, Phùng Mục Trần hỏi:
“Tiểu sư đệ, cậu hỏi cái này để làm gì? Đã có chuyện gì xảy ra à?”
“Em gái em bị Hạ Vân Đỉnh bắt cóc, em gái kết nghĩa thì suýt chết…”
Adv
Lâm Phong nói tới đây, lạnh lùng tiếp lời:
“Lục sư huynh, gửi vị trí của Hạ Vân Đỉnh cho em, em muốn đến thủ đô!”
Phùng Mục Trần nghe xong, vẻ mặt thay đổi!
Anh ta nói nhanh:
“Tiểu sư đệ, cậu đừng xúc động quá! Hạ Vân Đỉnh là Chân Long Chi Tử đời trước, được coi là người mạnh nhất trong số mười người trong nước! Trong tay ông ta còn có vô số cấp dưới cường đại! Chúng ta cẩn thận lên kế hoạch đã…”
“Không cần, anh không nói với em cũng không sao! Em đến thủ đô trước rồi sẽ biết!”
Lâm Phong bình tĩnh cúp điện thoại.
Anh giao Lý Tiểu Khả vào tay Vân Trung Thiên, nói:
“Tôi đi giết người, chăm sóc con bé giúp tôi…”
“Cậu Lâm…”
Vẻ mặt Vân Trung Thiên đầy sợ hãi.
Lâm Phong cắt ngang lời ông ta: “Không cần hỏi nhiều, chăm sóc tốt cho con bé, coi như tôi nợ ông một ân tình!”
Dứt lời, cơ thể Lâm Phong hơi nhúc nhích, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Mục tiêu của đối phương là em gái anh, Tiểu Khả tự dưng bị liên lụy cho nên hiện tại để đám người Vân Trung Thiên chăm sóc cô ấy sẽ không có vấn đề gì.
…
Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ xa hoa ở thủ đô.
Phùng Mục Trần nhìn điện thoại trong tay, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Trương Lương nằm trên giường mát xa bên cạnh, hưởng thụ mỹ nữ xoa bóp cho mình, để ý thấy Phùng Mục Trần có vẻ lạ, bèn cười nói:
“Anh Mục Trần, sao vậy?”
“Không sao, anh cứ chơi đi, tôi có chuyện cần ra ngoài một chút!”
Phùng Mục Trần nói xong, không đợi Trương Lương đáp lời đã mặc quần áo xông ra ngoài.
Tiểu sư đệ lại muốn đến thủ đô tìm Hạ Vân Đỉnh gây phiền toái…
Hạ Vân Đỉnh không dễ chơi.
Chuyện này không cẩn thận sẽ loạn mất!
Không được!
Mình phải gọi các sư huynh đến hỗ trợ!
Phùng Mục Trần vừa lấy điện thoại thông báo cho các sư huynh, vừa chạy như bay về Bộ chấp pháp.
…
Ngoài biên giới phía Tây Nam là một vùng sa mạc mênh mông vô tận!
Trung tâm sa mạc có vài bức tường thành đứng sừng sững.
Những tường thành này không biết đã đi qua bao nhiêu năm tháng, đã có hơn phân nửa bức tường bị chôn vùi dưới cát bụi, phần lộ ra bên ngoài thì bị xói mòn nghiêm trọng!
Nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện bên ngoài mặt tường thành có không ít dấu vết lộn xộn.
Anh ta cẩn thận suy nghĩ, nói:
“Đúng là có một môn phái như thế, tên của nó là Ám Ảnh Môn, trăm năm trước là một tông môn sát thủ, làm rất nhiều chuyện khiến người thần phẫn nộ, chỉ là sau này bị tổ trưởng Hạ Vân Đỉnh dẫn người tiêu diệt hết rồi!”
Hạ Vân Đỉnh!
Gương mặt Lâm Phong lạnh như băng, trong lòng tràn ngập sát khí!
Adv
Từ lúc xuống núi tới nay, anh chưa từng tức giận như ngày hôm nay, chưa từng muốn giết người như bây giờ!
Lúc này, Phùng Mục Trần hỏi:
“Tiểu sư đệ, cậu hỏi cái này để làm gì? Đã có chuyện gì xảy ra à?”
“Em gái em bị Hạ Vân Đỉnh bắt cóc, em gái kết nghĩa thì suýt chết…”
Adv
Lâm Phong nói tới đây, lạnh lùng tiếp lời:
“Lục sư huynh, gửi vị trí của Hạ Vân Đỉnh cho em, em muốn đến thủ đô!”
Phùng Mục Trần nghe xong, vẻ mặt thay đổi!
Anh ta nói nhanh:
“Tiểu sư đệ, cậu đừng xúc động quá! Hạ Vân Đỉnh là Chân Long Chi Tử đời trước, được coi là người mạnh nhất trong số mười người trong nước! Trong tay ông ta còn có vô số cấp dưới cường đại! Chúng ta cẩn thận lên kế hoạch đã…”
“Không cần, anh không nói với em cũng không sao! Em đến thủ đô trước rồi sẽ biết!”
Lâm Phong bình tĩnh cúp điện thoại.
Anh giao Lý Tiểu Khả vào tay Vân Trung Thiên, nói:
“Tôi đi giết người, chăm sóc con bé giúp tôi…”
“Cậu Lâm…”
Vẻ mặt Vân Trung Thiên đầy sợ hãi.
Lâm Phong cắt ngang lời ông ta: “Không cần hỏi nhiều, chăm sóc tốt cho con bé, coi như tôi nợ ông một ân tình!”
Dứt lời, cơ thể Lâm Phong hơi nhúc nhích, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Mục tiêu của đối phương là em gái anh, Tiểu Khả tự dưng bị liên lụy cho nên hiện tại để đám người Vân Trung Thiên chăm sóc cô ấy sẽ không có vấn đề gì.
…
Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ xa hoa ở thủ đô.
Phùng Mục Trần nhìn điện thoại trong tay, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Trương Lương nằm trên giường mát xa bên cạnh, hưởng thụ mỹ nữ xoa bóp cho mình, để ý thấy Phùng Mục Trần có vẻ lạ, bèn cười nói:
“Anh Mục Trần, sao vậy?”
“Không sao, anh cứ chơi đi, tôi có chuyện cần ra ngoài một chút!”
Phùng Mục Trần nói xong, không đợi Trương Lương đáp lời đã mặc quần áo xông ra ngoài.
Tiểu sư đệ lại muốn đến thủ đô tìm Hạ Vân Đỉnh gây phiền toái…
Hạ Vân Đỉnh không dễ chơi.
Chuyện này không cẩn thận sẽ loạn mất!
Không được!
Mình phải gọi các sư huynh đến hỗ trợ!
Phùng Mục Trần vừa lấy điện thoại thông báo cho các sư huynh, vừa chạy như bay về Bộ chấp pháp.
…
Ngoài biên giới phía Tây Nam là một vùng sa mạc mênh mông vô tận!
Trung tâm sa mạc có vài bức tường thành đứng sừng sững.
Những tường thành này không biết đã đi qua bao nhiêu năm tháng, đã có hơn phân nửa bức tường bị chôn vùi dưới cát bụi, phần lộ ra bên ngoài thì bị xói mòn nghiêm trọng!
Nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện bên ngoài mặt tường thành có không ít dấu vết lộn xộn.