Lúc này không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Đám người Long Soái nhìn Lâm Phong đang cười nhạt, vẻ mặt thay đổi.
Sau đó hai người đều đưa mắt nhìn Phùng Mục Trần, trong mắt đầy nghi hoặc.
Chuyện gì đây?
Không phải bảo cậu báo Lâm Phong không nên tới đây sao?
Phùng Mục Trần không biết đáp lại thế nào.
Adv
Thực ra đánh đến giờ, bất kể là bọn họ hay nhà họ Lận đều đang kiềm chế, cùng lắm đánh bị thương, không chết người…
Bởi vì hai bên đều biết khi có người chết, mọi chuyện sẽ khác!
Nhà họ Lận kiêu ngạo, thậm chí không để đám người Long Soái vào mắt nhưng dù sao cũng là thế gia tiên đạo ở Đại Hạ…
Năm trăm năm trước, song phương Đông Tây đánh một trận, nhà họ Lận cũng trợ giáp rất nhiều!
Adv
Mà bây giờ thiếu chủ nhà họ bị thương, trưởng lão bị giết, khó chịu là chuyện thường!
Cứ nhẫn nhịn một chút, để đối phương xả giận một chút là xong chuyện.
Nhưng bây giờ tiểu sư đệ tới đây, tình hình sẽ dần trở nên cực đoan hơn…
Với tính cách của tiểu sư đệ, còn lâu mới quan tâm quy tắc này…
Ai chọc tới là giết người đó, không lắm lời.
So với bọn họ, Doãn Diệu lại cực kì kích động.
Cuối cùng Lâm Phong cũng tới, kịch hay bắt đầu rồi!
Bất kể cuối cùng Lâm Phong có thể giải quyết nhà họ Lận hay không, nhưng có thể khiến nhà họ sợ một chút cũng được!
“Tiểu sư đệ, sao lại tới đây? Không phải anh đã nói mình sẽ xử lý sao?”
Phùng Mục Trần tiến lên, nhíu mày hỏi.
“Chuyện này anh không xử lý được, giao cho em đi.”
Lâm Phong vỗ vai lục sư huynh, sau đó nhìn đám người nhà họ Lận, nở nụ cười nhạt.
Cũng thú vị.
Năm Võ Thần, tám Võ Thánh đỉnh phong?
Đúng là thế gia tiên đạo, cũng mạnh…
“Chính mày giết trưởng lão và đánh thiếu chủ nhà tao bị thương?”
Lận Vô Đạo lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, lên tiếng hỏi trước.
“Ông nói sai rồi, trong từ điển của Lâm Phong tôi không có mấy chữ đánh bị thương!”
“Buồn cười, không nhờ bùa hộ mệnh lão tổ ban cho thì thiếu chủ nhà tao đã bị mày đánh chết rồi!”
Lận Vô Đạo cười lạnh, nói.
Lâm Phong nhìn qua, đột nhiên giơ tay phải lên.
Ong!
Bàn tay anh đột nhiên bộc phát ra linh khí mênh mông, tạo thành một bày tay to màu vàng kim trong suốt lơ lửng trên đầu Lận Vô Đạo, hung hăng vỗ xuống!
Vẻ mặt Lận Vô Đạo lạnh như băng, người nhà họ Lận còn chưa làm gì đâu! Mà thằng nhãi con này dám ra tay trước?
“Hồi Thủ Vọng Nguyệt!”
Lận Vô Đạo hừ lạnh một tiếng, sử dụng tuyệt học nhà họ Lận, khí tức như biển từ trong cơ thể ào ra ngoài, một mặt trăng bàng bạc từ từ xuất hiện…
Một giây sau, lại bị bàn tay to kia chụp được.
Rầm!
Trăng bạc lập tức vỡ tan, hóa thành vô số đốm sáng, Lận Vô Đạo ở bên trong đang khiếp sợ cũng bị đánh thành làn sương máu!
Máu tươi tí tách rơi xuống đất, rất kinh người.
…
Yên lặng vô cùng!
Đám người có mặt ngơ ngác nhìn, cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Đám người Long Soái nhìn Lâm Phong đang cười nhạt, vẻ mặt thay đổi.
Sau đó hai người đều đưa mắt nhìn Phùng Mục Trần, trong mắt đầy nghi hoặc.
Chuyện gì đây?
Không phải bảo cậu báo Lâm Phong không nên tới đây sao?
Phùng Mục Trần không biết đáp lại thế nào.
Adv
Thực ra đánh đến giờ, bất kể là bọn họ hay nhà họ Lận đều đang kiềm chế, cùng lắm đánh bị thương, không chết người…
Bởi vì hai bên đều biết khi có người chết, mọi chuyện sẽ khác!
Nhà họ Lận kiêu ngạo, thậm chí không để đám người Long Soái vào mắt nhưng dù sao cũng là thế gia tiên đạo ở Đại Hạ…
Năm trăm năm trước, song phương Đông Tây đánh một trận, nhà họ Lận cũng trợ giáp rất nhiều!
Adv
Mà bây giờ thiếu chủ nhà họ bị thương, trưởng lão bị giết, khó chịu là chuyện thường!
Cứ nhẫn nhịn một chút, để đối phương xả giận một chút là xong chuyện.
Nhưng bây giờ tiểu sư đệ tới đây, tình hình sẽ dần trở nên cực đoan hơn…
Với tính cách của tiểu sư đệ, còn lâu mới quan tâm quy tắc này…
Ai chọc tới là giết người đó, không lắm lời.
So với bọn họ, Doãn Diệu lại cực kì kích động.
Cuối cùng Lâm Phong cũng tới, kịch hay bắt đầu rồi!
Bất kể cuối cùng Lâm Phong có thể giải quyết nhà họ Lận hay không, nhưng có thể khiến nhà họ sợ một chút cũng được!
“Tiểu sư đệ, sao lại tới đây? Không phải anh đã nói mình sẽ xử lý sao?”
Phùng Mục Trần tiến lên, nhíu mày hỏi.
“Chuyện này anh không xử lý được, giao cho em đi.”
Lâm Phong vỗ vai lục sư huynh, sau đó nhìn đám người nhà họ Lận, nở nụ cười nhạt.
Cũng thú vị.
Năm Võ Thần, tám Võ Thánh đỉnh phong?
Đúng là thế gia tiên đạo, cũng mạnh…
“Chính mày giết trưởng lão và đánh thiếu chủ nhà tao bị thương?”
Lận Vô Đạo lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, lên tiếng hỏi trước.
“Ông nói sai rồi, trong từ điển của Lâm Phong tôi không có mấy chữ đánh bị thương!”
“Buồn cười, không nhờ bùa hộ mệnh lão tổ ban cho thì thiếu chủ nhà tao đã bị mày đánh chết rồi!”
Lận Vô Đạo cười lạnh, nói.
Lâm Phong nhìn qua, đột nhiên giơ tay phải lên.
Ong!
Bàn tay anh đột nhiên bộc phát ra linh khí mênh mông, tạo thành một bày tay to màu vàng kim trong suốt lơ lửng trên đầu Lận Vô Đạo, hung hăng vỗ xuống!
Vẻ mặt Lận Vô Đạo lạnh như băng, người nhà họ Lận còn chưa làm gì đâu! Mà thằng nhãi con này dám ra tay trước?
“Hồi Thủ Vọng Nguyệt!”
Lận Vô Đạo hừ lạnh một tiếng, sử dụng tuyệt học nhà họ Lận, khí tức như biển từ trong cơ thể ào ra ngoài, một mặt trăng bàng bạc từ từ xuất hiện…
Một giây sau, lại bị bàn tay to kia chụp được.
Rầm!
Trăng bạc lập tức vỡ tan, hóa thành vô số đốm sáng, Lận Vô Đạo ở bên trong đang khiếp sợ cũng bị đánh thành làn sương máu!
Máu tươi tí tách rơi xuống đất, rất kinh người.
…
Yên lặng vô cùng!
Đám người có mặt ngơ ngác nhìn, cảm thấy tim mình như ngừng đập.