Lâm Phong nháy mắt đã tới trước mặt Trương Diệu, giơ bàn tay to ra chộp lấy bà ta.
“Âm Dương Ma Công!”
Trương Diệu nhịn cảm giác sợ hãi xuống, lập tức sử dụng Âm Dương Ma Công để tấn công Lâm Phong. Nhưng quả cầu ban nãy thế như chẻ tre lại bị Lâm Phong dễ dàng đánh tan.
Sau đó Lâm Phong giơ Trương Diệu lên như giơ một con gà.
“Lâm Phong, tôi sai rồi! Cầu xin cậu thả tôi, chỉ cần cậu thả tôi, cậu bảo tôi làm cái gì cũng được!"
Adv
Trương Diệu sợ thật rồi.
Bà ta đã cảm nhận được cảm giác của đám người Ngô Cuồng!
Lâm Phong là kẻ không thể chiến thắng được!
“Còn nhớ hôm qua tôi nói gì không? Không nên chọc vào tôi…”
Adv
Lâm Phong nói xong, lập tức dùng Sưu Hồn Thuật.
Một tiếng kêu thảm như tiếng lợn bị chọc tiết phát ra, cả người Trương Diệu mềm nhũn, cuối cùng hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép…
Trí nhớ của một người rất hỗn độn.
Cho nên mỗi lần Lâm Phong dùng Sưu Hồn Thuật đều chọn tìm vài tin tức mình muốn biết.
Ví dụ như những buổi tối tuyệt vời mà Trần Sơn và Trương Diệu ở cạnh nhau, anh bỏ qua.
“Người của Vu tộc!”
Lâm Phong lẩm bẩm. Đây là lần thứ ba anh gặp họ rồi.
Cổ sư Miêu Vô Song mang theo một đống cổ trùng vàng vọt, đứa con rơi Gia Cát Mặc Trần ở Phổ Đà Sơn, cùng với Âm Dương Ma Quân này!
“Hình như người của Vu tộc đều có tâm lý biến thái?”
Lâm Phong cạn lời.
Sau đó anh kiểm tra công pháp tu luyện của Âm Dương Ma Công.
Bà ta học lén rất nhiều công pháp của các tông môn, Ngũ Hành Độn Thuật của Đạo môn, Cửu Chuyển Luyện Dược Quyết của Dược Vương cốc, Hợp Hoan Pháp của Hoa Thần Cung…
Trong số đó, đặc biệt nhất là Âm Dương Ma Công.
Cái này rất biến thái, thích hợp cho phụ nữ tu luyện!
Nếu đàn ông muốn luyện thì phải tự thiến!
Sau khi tự thiến, chân khí tự sinh, dung nhập đan điền, không có trở ngại, lấy âm bổ dương, âm dương giao hợp…
Nghĩ tới đây, Lâm Phong không nghĩ nổi nữa.
Công pháp biến thái như thế không thích hợp với anh…
“Lâm Phong, thế này là sao?”
Trần Bắc Huyền tiến lên, nhỏ giọng hỏi.
Những người khác cũng tò mò nhìn anh.
“Không có gì, ngu đi mà thôi.”
Lâm Phong thuận miệng đáp lời, sau đó nhìn Trần Y Nặc nói:
“Y Nặc, em đoán đúng rồi, Âm Dương Ma Quân này là người giết mẹ em. Bà ta vì công pháp tu tiên của nhà họ Trần, hại chết mẹ em, rồi mượn cơ hội gả cho ba em, hầu hạ ông ấy vài chục năm, muốn lấy được tin tức từ đó…”
Nói xong, đám người Trần Sơn đều tái mặt.
Chỉ là chuyện này đã vài chục năm rồi.
Bây giờ nói ra trong lòng họ cũng không còn đau buồn nữa, chỉ có cảm giác khó nói mà thôi…
“Lâm Phong, cảm ơn anh! Nếu không nhờ anh sợ là vĩnh viễn em cũng không biết được chân tướng chuyện mẹ em tử vong!” Trần Y Nặc nhỏ giọng nói.
“Giữa chúng ta cần gì nói cảm ơn?” Lâm Phong lắc đầu.
Nói chuyện với mọi người một hồi, dọn dẹp Trương Diệu, Lâm Phong mới rời khỏi nhà họ Trần, chạy tới Thanh Thành Kiếm Phái.
Sau khi Lâm Phong đi không lâu, một cô gái mặc quần áo màu trắng, dung mạo quyến rũ pha chút ngây thơ chậm rãi đi tới.
“Âm Dương Ma Công!”
Trương Diệu nhịn cảm giác sợ hãi xuống, lập tức sử dụng Âm Dương Ma Công để tấn công Lâm Phong. Nhưng quả cầu ban nãy thế như chẻ tre lại bị Lâm Phong dễ dàng đánh tan.
Sau đó Lâm Phong giơ Trương Diệu lên như giơ một con gà.
“Lâm Phong, tôi sai rồi! Cầu xin cậu thả tôi, chỉ cần cậu thả tôi, cậu bảo tôi làm cái gì cũng được!"
Adv
Trương Diệu sợ thật rồi.
Bà ta đã cảm nhận được cảm giác của đám người Ngô Cuồng!
Lâm Phong là kẻ không thể chiến thắng được!
“Còn nhớ hôm qua tôi nói gì không? Không nên chọc vào tôi…”
Adv
Lâm Phong nói xong, lập tức dùng Sưu Hồn Thuật.
Một tiếng kêu thảm như tiếng lợn bị chọc tiết phát ra, cả người Trương Diệu mềm nhũn, cuối cùng hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép…
Trí nhớ của một người rất hỗn độn.
Cho nên mỗi lần Lâm Phong dùng Sưu Hồn Thuật đều chọn tìm vài tin tức mình muốn biết.
Ví dụ như những buổi tối tuyệt vời mà Trần Sơn và Trương Diệu ở cạnh nhau, anh bỏ qua.
“Người của Vu tộc!”
Lâm Phong lẩm bẩm. Đây là lần thứ ba anh gặp họ rồi.
Cổ sư Miêu Vô Song mang theo một đống cổ trùng vàng vọt, đứa con rơi Gia Cát Mặc Trần ở Phổ Đà Sơn, cùng với Âm Dương Ma Quân này!
“Hình như người của Vu tộc đều có tâm lý biến thái?”
Lâm Phong cạn lời.
Sau đó anh kiểm tra công pháp tu luyện của Âm Dương Ma Công.
Bà ta học lén rất nhiều công pháp của các tông môn, Ngũ Hành Độn Thuật của Đạo môn, Cửu Chuyển Luyện Dược Quyết của Dược Vương cốc, Hợp Hoan Pháp của Hoa Thần Cung…
Trong số đó, đặc biệt nhất là Âm Dương Ma Công.
Cái này rất biến thái, thích hợp cho phụ nữ tu luyện!
Nếu đàn ông muốn luyện thì phải tự thiến!
Sau khi tự thiến, chân khí tự sinh, dung nhập đan điền, không có trở ngại, lấy âm bổ dương, âm dương giao hợp…
Nghĩ tới đây, Lâm Phong không nghĩ nổi nữa.
Công pháp biến thái như thế không thích hợp với anh…
“Lâm Phong, thế này là sao?”
Trần Bắc Huyền tiến lên, nhỏ giọng hỏi.
Những người khác cũng tò mò nhìn anh.
“Không có gì, ngu đi mà thôi.”
Lâm Phong thuận miệng đáp lời, sau đó nhìn Trần Y Nặc nói:
“Y Nặc, em đoán đúng rồi, Âm Dương Ma Quân này là người giết mẹ em. Bà ta vì công pháp tu tiên của nhà họ Trần, hại chết mẹ em, rồi mượn cơ hội gả cho ba em, hầu hạ ông ấy vài chục năm, muốn lấy được tin tức từ đó…”
Nói xong, đám người Trần Sơn đều tái mặt.
Chỉ là chuyện này đã vài chục năm rồi.
Bây giờ nói ra trong lòng họ cũng không còn đau buồn nữa, chỉ có cảm giác khó nói mà thôi…
“Lâm Phong, cảm ơn anh! Nếu không nhờ anh sợ là vĩnh viễn em cũng không biết được chân tướng chuyện mẹ em tử vong!” Trần Y Nặc nhỏ giọng nói.
“Giữa chúng ta cần gì nói cảm ơn?” Lâm Phong lắc đầu.
Nói chuyện với mọi người một hồi, dọn dẹp Trương Diệu, Lâm Phong mới rời khỏi nhà họ Trần, chạy tới Thanh Thành Kiếm Phái.
Sau khi Lâm Phong đi không lâu, một cô gái mặc quần áo màu trắng, dung mạo quyến rũ pha chút ngây thơ chậm rãi đi tới.