Cả ngày tiếp theo, Lâm Phong không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng ổn định khí tức bị xao động của mình.
Tuy rằng ban nãy rất khổ, nhưng thu hoạch không tệ.
Sau khi khí tức dương tính được ngăn chặn, anh phát hiện Nguyên Anh trong cơ thể có vẻ nghiêm túc hơn hẳn…
Nguyên Anh ngồi khoanh chân trên đan điền, hai mắt khép hờ, bốn phía có linh vận vờn quanh, giống như một cao nhân đắc đạo!
Adv
“Thứ này càng lúc càng giống người!” Lâm Phong lẩm bẩm.
Dưới tình huống bình thường, Nguyên Anh đều không có ý thức, hoàn toàn nghe lời bản thể sai khiến, nhưng Nguyên Anh của anh vì liên tục hấp thu khí âm dương cùng với trái tim thiên sứ, đã thay đổi, giống như một phân thân của anh.
Chỉ là Lâm Phong không hề lo lắng, bởi vì Nguyên Anh chính là nguyên thần của anh biến thành…
Rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Phong nghỉ ngơi và hoàn toàn khôi phục xong, tạm biệt đám người Chu Côn, chuẩn bị quay về Vân Xuyên.
Adv
“Anh Lâm, tôi và anh có thể cùng về không?”
“Ý của cô là theo tôi về nhà họ Trần?” Lâm Phong hỏi.
“Ừ, dù sao chuyện ở đây tôi cũng xử lý gần xong rồi, ở lại cũng chẳng để làm gì.” Trương Lỵ khéo léo nói.
Lâm Phong nhìn Trương Lỵ, trong lòng thở dài một hơi.
Anh không phải người ngu, đương nhiên sẽ biết Trương Lỵ có ý với mình.
Nhưng chuyện này không thể…
Anh đã có vợ con, sao có thể nhận tình cảm từ người khác?
“Bỏ đi, cô đi theo tôi không ổn đâu, sau này có gì cần hỗ trợ cô có thể tìm tôi…”
Lâm Phong mỉm cười nói một câu, sau đó hóa thành một luồng sáng biến mất nơi chân trời.
Trương Lỵ nhìn Lâm Phong rời đi, ánh mắt phức tạp, cuối cùng là mất mát quay về phòng của mình.
Sau khi Trương Lỵ rời khỏi, Tiền Minh mới cảm thán:
“Khó nhất là chấp nhận ân huệ của mỹ nhân!”
Chu Côn lắc đầu:
“Cậu Lâm là yêu nghiệt! Mà có cái tên đó cũng vì cậu ta khác hẳn người thường… Nếu cậu Lâm là người ham nữ sắc thì sao lại bỏ qua cho thiên sứ hai cánh tối hôm qua?”
…
Lâm Phong về tới nhà họ Trần ở Vân Xuyên, cũng phát hiện một đám người đang tụ lại trong phòng khách, uống trà nói chuyện với một cô gái mặc váy trắng.
Không phải ai khác, chính là Tô Vũ Tình!
Tô Vũ Tình không chỉ là tổ trưởng thuộc Bộ chấp pháp, cũng là một người giỏi tu luyện Mị thuật, trước đó còn muốn dùng Mị thuật để quyến rũ Lâm Phong, đáng tiếc là thất bại!
“Lâm Phong, anh về rồi.”
Trần Y Nặc đang buồn chán cắn hạt dưa, thấy Lâm Phong quay về lập tức mỉm cười.
“Anh rể!”
“Cậu chủ!”
Đám người Trần Y Thủy, Trần Thiên Hành đều chạy ra.
Diệp Thiên Tâm cũng vui mừng, kích động hất cái tay không yên phận của Trần Sơn ra, nói:
“Cậu Lâm, cậu đi đâu thế? Mấy ngày nay cậu không đánh tôi, tôi thấy cả người khó chịu!”
Lâm Phong lười để ý đến cái người bị ngược đãi phát cuồng như thế.
Anh đưa mắt nhìn anh vợ Trần Thiên Hủ.
Sau giai đoạn tôi luyện cơ thể nhờ ăn Thối Thể đan, tu vi của Trần Thiên Hủ tăng mạnh, đã là võ giả Hậu Thiên Cảnh tầng ba…
Tuy rằng ban nãy rất khổ, nhưng thu hoạch không tệ.
Sau khi khí tức dương tính được ngăn chặn, anh phát hiện Nguyên Anh trong cơ thể có vẻ nghiêm túc hơn hẳn…
Nguyên Anh ngồi khoanh chân trên đan điền, hai mắt khép hờ, bốn phía có linh vận vờn quanh, giống như một cao nhân đắc đạo!
Adv
“Thứ này càng lúc càng giống người!” Lâm Phong lẩm bẩm.
Dưới tình huống bình thường, Nguyên Anh đều không có ý thức, hoàn toàn nghe lời bản thể sai khiến, nhưng Nguyên Anh của anh vì liên tục hấp thu khí âm dương cùng với trái tim thiên sứ, đã thay đổi, giống như một phân thân của anh.
Chỉ là Lâm Phong không hề lo lắng, bởi vì Nguyên Anh chính là nguyên thần của anh biến thành…
Rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Phong nghỉ ngơi và hoàn toàn khôi phục xong, tạm biệt đám người Chu Côn, chuẩn bị quay về Vân Xuyên.
Adv
“Anh Lâm, tôi và anh có thể cùng về không?”
“Ý của cô là theo tôi về nhà họ Trần?” Lâm Phong hỏi.
“Ừ, dù sao chuyện ở đây tôi cũng xử lý gần xong rồi, ở lại cũng chẳng để làm gì.” Trương Lỵ khéo léo nói.
Lâm Phong nhìn Trương Lỵ, trong lòng thở dài một hơi.
Anh không phải người ngu, đương nhiên sẽ biết Trương Lỵ có ý với mình.
Nhưng chuyện này không thể…
Anh đã có vợ con, sao có thể nhận tình cảm từ người khác?
“Bỏ đi, cô đi theo tôi không ổn đâu, sau này có gì cần hỗ trợ cô có thể tìm tôi…”
Lâm Phong mỉm cười nói một câu, sau đó hóa thành một luồng sáng biến mất nơi chân trời.
Trương Lỵ nhìn Lâm Phong rời đi, ánh mắt phức tạp, cuối cùng là mất mát quay về phòng của mình.
Sau khi Trương Lỵ rời khỏi, Tiền Minh mới cảm thán:
“Khó nhất là chấp nhận ân huệ của mỹ nhân!”
Chu Côn lắc đầu:
“Cậu Lâm là yêu nghiệt! Mà có cái tên đó cũng vì cậu ta khác hẳn người thường… Nếu cậu Lâm là người ham nữ sắc thì sao lại bỏ qua cho thiên sứ hai cánh tối hôm qua?”
…
Lâm Phong về tới nhà họ Trần ở Vân Xuyên, cũng phát hiện một đám người đang tụ lại trong phòng khách, uống trà nói chuyện với một cô gái mặc váy trắng.
Không phải ai khác, chính là Tô Vũ Tình!
Tô Vũ Tình không chỉ là tổ trưởng thuộc Bộ chấp pháp, cũng là một người giỏi tu luyện Mị thuật, trước đó còn muốn dùng Mị thuật để quyến rũ Lâm Phong, đáng tiếc là thất bại!
“Lâm Phong, anh về rồi.”
Trần Y Nặc đang buồn chán cắn hạt dưa, thấy Lâm Phong quay về lập tức mỉm cười.
“Anh rể!”
“Cậu chủ!”
Đám người Trần Y Thủy, Trần Thiên Hành đều chạy ra.
Diệp Thiên Tâm cũng vui mừng, kích động hất cái tay không yên phận của Trần Sơn ra, nói:
“Cậu Lâm, cậu đi đâu thế? Mấy ngày nay cậu không đánh tôi, tôi thấy cả người khó chịu!”
Lâm Phong lười để ý đến cái người bị ngược đãi phát cuồng như thế.
Anh đưa mắt nhìn anh vợ Trần Thiên Hủ.
Sau giai đoạn tôi luyện cơ thể nhờ ăn Thối Thể đan, tu vi của Trần Thiên Hủ tăng mạnh, đã là võ giả Hậu Thiên Cảnh tầng ba…