Trần Sơn nghe xong, trong lòng giật mình, cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hận không thể ngất luôn tại chỗ!
Xong!
Xong cả rồi!
Nếu Lâm Phong không tìm được cứu viện thì bọn họ lấy gì đểđánh lại người ta?
Chẳng lẽ hôm nay là ngày nhà họ Trần diệt môn ư?
Trần Sơn tuyệt vọng hoàn toàn.
Adv
“Cậu… cậu Lâm rất mạnh.”
Diệp Thiên Tâm nuốt một ngụm nước bọt.
Trần Y Nặc, Trần Thiên Hủ, Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành cũng rất rầu rĩ nhìn Lâm Phong.
Bọn họ luôn biết Lâm Phong rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh tới mức này…
Adv
Mãnh nam này ngáo quá!
thương hội Bách Vân đã tồn tại hơn một nghìn năm ở nước Đại Hạ, thực lực sâu không lường được.
Có người nói sau lưng họ có quốc gia chống lưng nữa.
Hành động của Lâm Phong là điên cuồng quá đáng!
“Được rồi, chuyện đã tới nước này, mọi người bình tĩnh một chút, hoảng sợ chỉ làm loạn trận tuyến thôi!”
Lúc này, Trần Bắc Huyền lên tiếng.
Ông ấy vừa dứt lời, nhà họ Trần cũng yên tĩnh lại, giống như tìm được chỗ dựa, đều đưa mắt nhìn Trần Bắc Huyền.
Đúng vậy!
Lão tổ còn đang ở đây, nói không chừng chuyện này còn có thay đổi gì!
“Lâm Phong, đại khái hiện tại thực lực của cậu tới đâu? Nếu như nói thật được cho tôi biết, lát nữa tôi sẽ sắp xếp, tôi với cậu hợp tác, cố gắng ngăn cản tấn công của thương hội Bách Vân!”
Hiển nhiên, hành động của Lâm Phong vừa rồi cũng khiến ông ấy cảm thấy áp lực rất lớn.
Tuy rằng ông rất mạnh, nhưng cũng chỉ mới đột phá Tông Sư Cảnh!
Nếu như thương hội phái ra một cường giả Võ Hồn Cảnh, ông ấy sẽ bị động, đây cũng là lý do vì sao ông ấy muốn tha cho Hoàng Phủ Vân.
“Thực lực của con, phải nói sao đây…”
Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi nói:
“Dù sao thì những người từng gặp con đều không sống qua chiêu thứ nhất! Khác nhau ở chỗ con giết trong một giây hay muốn sỉ nhục người ta thêm mà thôi.”
“…”
Mọi người nghe vậy, khóe miệng giật giật.
Nói khoác tới mức này luôn ư?
Hay là lấy luôn danh hào của lão tổ nhà mình tặng cho Lâm Phong cho rồi.
Trần Bắc Huyền cũng bị Lâm Phong làm cho cạn lời, nhưng ông ấy không nói gì thêm, cũng không biết nên hỏi thêm cái gì.
Ông ấy thấy, thanh niên có chút tự tin cũng tốt…
Khi ông ấy còn trẻ cũng như Lâm Phong!
Đương nhiên chỉ là trước kia.
“Tiểu Sơn, con đến dưới gốc cây hạnh ở sân sau, lấy Thanh Phong kiếm chú chôn dưới đó ra.”
Trần Bắc Huyền đưa mắt nhìn Trần Sơn, bình tĩnh nói.
“Chú Bắc Huyền…”
Trần Sơn giật mình!
Hai mươi năm trước, chú Bắc Huyền nói mình đã vô địch so với những người cùng thế hệ, cảm thấy cô đơn nên mới cất kiếm của mình đi.
Mà bây giờ, chú Bắc Huyền lại muốn lấy kiếm bổn mạng của mình ra?
“Trần Bắc Huyền này đã yên lặng hai mươi năm, cũng nên xuất thế rồi… thương hội Bách Vân tuy mạnh, nhưng muốn diệt nhà họ Trần ra, cũng không dễ dàng như vậy!”
Trần Bắc Huyền bình tĩnh nói.
“Được!”
Xong!
Xong cả rồi!
Nếu Lâm Phong không tìm được cứu viện thì bọn họ lấy gì đểđánh lại người ta?
Chẳng lẽ hôm nay là ngày nhà họ Trần diệt môn ư?
Trần Sơn tuyệt vọng hoàn toàn.
Adv
“Cậu… cậu Lâm rất mạnh.”
Diệp Thiên Tâm nuốt một ngụm nước bọt.
Trần Y Nặc, Trần Thiên Hủ, Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành cũng rất rầu rĩ nhìn Lâm Phong.
Bọn họ luôn biết Lâm Phong rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh tới mức này…
Adv
Mãnh nam này ngáo quá!
thương hội Bách Vân đã tồn tại hơn một nghìn năm ở nước Đại Hạ, thực lực sâu không lường được.
Có người nói sau lưng họ có quốc gia chống lưng nữa.
Hành động của Lâm Phong là điên cuồng quá đáng!
“Được rồi, chuyện đã tới nước này, mọi người bình tĩnh một chút, hoảng sợ chỉ làm loạn trận tuyến thôi!”
Lúc này, Trần Bắc Huyền lên tiếng.
Ông ấy vừa dứt lời, nhà họ Trần cũng yên tĩnh lại, giống như tìm được chỗ dựa, đều đưa mắt nhìn Trần Bắc Huyền.
Đúng vậy!
Lão tổ còn đang ở đây, nói không chừng chuyện này còn có thay đổi gì!
“Lâm Phong, đại khái hiện tại thực lực của cậu tới đâu? Nếu như nói thật được cho tôi biết, lát nữa tôi sẽ sắp xếp, tôi với cậu hợp tác, cố gắng ngăn cản tấn công của thương hội Bách Vân!”
Hiển nhiên, hành động của Lâm Phong vừa rồi cũng khiến ông ấy cảm thấy áp lực rất lớn.
Tuy rằng ông rất mạnh, nhưng cũng chỉ mới đột phá Tông Sư Cảnh!
Nếu như thương hội phái ra một cường giả Võ Hồn Cảnh, ông ấy sẽ bị động, đây cũng là lý do vì sao ông ấy muốn tha cho Hoàng Phủ Vân.
“Thực lực của con, phải nói sao đây…”
Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi nói:
“Dù sao thì những người từng gặp con đều không sống qua chiêu thứ nhất! Khác nhau ở chỗ con giết trong một giây hay muốn sỉ nhục người ta thêm mà thôi.”
“…”
Mọi người nghe vậy, khóe miệng giật giật.
Nói khoác tới mức này luôn ư?
Hay là lấy luôn danh hào của lão tổ nhà mình tặng cho Lâm Phong cho rồi.
Trần Bắc Huyền cũng bị Lâm Phong làm cho cạn lời, nhưng ông ấy không nói gì thêm, cũng không biết nên hỏi thêm cái gì.
Ông ấy thấy, thanh niên có chút tự tin cũng tốt…
Khi ông ấy còn trẻ cũng như Lâm Phong!
Đương nhiên chỉ là trước kia.
“Tiểu Sơn, con đến dưới gốc cây hạnh ở sân sau, lấy Thanh Phong kiếm chú chôn dưới đó ra.”
Trần Bắc Huyền đưa mắt nhìn Trần Sơn, bình tĩnh nói.
“Chú Bắc Huyền…”
Trần Sơn giật mình!
Hai mươi năm trước, chú Bắc Huyền nói mình đã vô địch so với những người cùng thế hệ, cảm thấy cô đơn nên mới cất kiếm của mình đi.
Mà bây giờ, chú Bắc Huyền lại muốn lấy kiếm bổn mạng của mình ra?
“Trần Bắc Huyền này đã yên lặng hai mươi năm, cũng nên xuất thế rồi… thương hội Bách Vân tuy mạnh, nhưng muốn diệt nhà họ Trần ra, cũng không dễ dàng như vậy!”
Trần Bắc Huyền bình tĩnh nói.
“Được!”