Sau khi chứng kiến cảnh Lâm Phong xử gọn Lý Phúc chỉ bằng một cái tát, họ đã hoàn toàn thần phục Lâm Phong!
Có một bang chủ như thế, bang Khẩu Kỹ bọn họ sao phải lo không vùng dậy nổi?
Còn thương hội Bách Vân gì kia ấy hả?
Sau khi được Diệp Thiên Tâm tẩy não rằng Khẩu Kỹ Vương vô địch, trong lòng họ đã coi thương hội Bách Vân chẳng là cái đách quần gì!
“Kính chào Khẩu Kỹ Vương!”
“Kính chào Khẩu Kỹ Vương!”
Adv
Mười mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh đồng loạt cúi người, kính nể nói.
“…”
Lâm Phong siết chặt hai tay, gân xanh nhô rõ trên trán.
Anh biến thành bang chủ bang Khẩu Kỹ từ khi nào vậy?
Adv
Bà nội cha nó, rốt cuộc là đứa nào đặt cái biệt danh trẻ trâu là Khẩu Kỹ Vương cho anh thế?
Bên cạnh đó, Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc lộ ra vẻ mặt kì quặc, nhưng họ không nói gì cả.
Ngược lại Tiểu Luyến Luyến rất tò mò hỏi:
“Ba ơi, Khẩu Kỹ Vương có nghĩa là gì vậy ạ? Nghĩa là mồm miệng lanh lợi phải không ạ?”
Nhìn dáng vẻ tò mò của con gái, Lâm Phong đột nhiên thấy hơi nhức nhức đầu.
Mấy thứ này là sao đây?
Đúng lúc này.
“Rầm!”
Cửa nhà họ Trần đột nhiên bị đá văng ra từ bên ngoài.
Ngay sau đó, một hơi thở đáng sợ ập vào từ ngoài cửa khiến mưa gió bão bùng, gió to gào thét, bầu không khí trở nên vô cùng áp lực!
“Đến rồi!”
Trần Bắc Huyền đứng phắt dậy, một tia sáng xẹt qua trong mắt.
Nhóm người Trần Sơn cũng nắm chặt vũ khí trong tay, nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa.
Tiếp theo!
Một giọng nói lạnh thấu xương lọt vào tai mọi người.
“Nhà họ Trần các người bảo tôi đến cơ mà? Bây giờ Hoàng Phủ Hằng tôi đã đến rồi đây… Các người định làm gì nào?”
Lời vừa dứt, Hoàng Phủ Hằng dẫn mười ba tông sư võ đạo bước từng bước vào.
Họ bước qua nơi nào, sàn nhà lát đá cẩm thạch cũng đều vỡ toang toác!
Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ!
Khi đám người Hoàng Phủ Hằng tới gần, luồng hơi thở kia càng thêm đáng sợ, khiến tất cả thành viên nhà họ Trần có mặt ở đây đều sắp thở không nổi!
Một số người thực lực hơi yếu, ví dụ như võ giả Địa Cảnh toát cả mồ hôi lạnh, người cứ như mềm nhũn ra!
Thật… Thật đáng sợ!
Cứ như đang đối mặt với một nhóm thần linh vậy!
Liệu có thật rằng họ có thể đánh lại đối thủ cấp bậc này không?
Giờ phút này, trong lòng rất nhiều người nhà họ Trần nảy sinh cảm giác bất lực!
Thậm chí họ còn định đầu hàng luôn cho xong, muốn hỏi xem nếu đầu hàng thì có thể giết một nửa còn chừa lại vài người cho huyết mạch Tràn gia hay không!
Chẳng mấy chốc.
Hoàng Phủ Hằng đã dẫn mười ba cao thủ tông sư võ đạo bước tới trước mặt người nhà họ Trần.
Đôi mắt sắc bén của ông ta nhìn lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên thi thể nằm dưới đất!
Đó là con trai ông ta, Hoàng Phủ Vân!
"Vân… Vân Nhi!”
Hoàng Phủ Hằng hét lên một tiếng thê lương, sau đó nhào về phía thi thể, ôm Hoàng Phủ Vân vào lòng, nét mặt đau đớn tột cùng, nước mắt chảy ròng ròng.
Có một bang chủ như thế, bang Khẩu Kỹ bọn họ sao phải lo không vùng dậy nổi?
Còn thương hội Bách Vân gì kia ấy hả?
Sau khi được Diệp Thiên Tâm tẩy não rằng Khẩu Kỹ Vương vô địch, trong lòng họ đã coi thương hội Bách Vân chẳng là cái đách quần gì!
“Kính chào Khẩu Kỹ Vương!”
“Kính chào Khẩu Kỹ Vương!”
Adv
Mười mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh đồng loạt cúi người, kính nể nói.
“…”
Lâm Phong siết chặt hai tay, gân xanh nhô rõ trên trán.
Anh biến thành bang chủ bang Khẩu Kỹ từ khi nào vậy?
Adv
Bà nội cha nó, rốt cuộc là đứa nào đặt cái biệt danh trẻ trâu là Khẩu Kỹ Vương cho anh thế?
Bên cạnh đó, Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc lộ ra vẻ mặt kì quặc, nhưng họ không nói gì cả.
Ngược lại Tiểu Luyến Luyến rất tò mò hỏi:
“Ba ơi, Khẩu Kỹ Vương có nghĩa là gì vậy ạ? Nghĩa là mồm miệng lanh lợi phải không ạ?”
Nhìn dáng vẻ tò mò của con gái, Lâm Phong đột nhiên thấy hơi nhức nhức đầu.
Mấy thứ này là sao đây?
Đúng lúc này.
“Rầm!”
Cửa nhà họ Trần đột nhiên bị đá văng ra từ bên ngoài.
Ngay sau đó, một hơi thở đáng sợ ập vào từ ngoài cửa khiến mưa gió bão bùng, gió to gào thét, bầu không khí trở nên vô cùng áp lực!
“Đến rồi!”
Trần Bắc Huyền đứng phắt dậy, một tia sáng xẹt qua trong mắt.
Nhóm người Trần Sơn cũng nắm chặt vũ khí trong tay, nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa.
Tiếp theo!
Một giọng nói lạnh thấu xương lọt vào tai mọi người.
“Nhà họ Trần các người bảo tôi đến cơ mà? Bây giờ Hoàng Phủ Hằng tôi đã đến rồi đây… Các người định làm gì nào?”
Lời vừa dứt, Hoàng Phủ Hằng dẫn mười ba tông sư võ đạo bước từng bước vào.
Họ bước qua nơi nào, sàn nhà lát đá cẩm thạch cũng đều vỡ toang toác!
Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ!
Khi đám người Hoàng Phủ Hằng tới gần, luồng hơi thở kia càng thêm đáng sợ, khiến tất cả thành viên nhà họ Trần có mặt ở đây đều sắp thở không nổi!
Một số người thực lực hơi yếu, ví dụ như võ giả Địa Cảnh toát cả mồ hôi lạnh, người cứ như mềm nhũn ra!
Thật… Thật đáng sợ!
Cứ như đang đối mặt với một nhóm thần linh vậy!
Liệu có thật rằng họ có thể đánh lại đối thủ cấp bậc này không?
Giờ phút này, trong lòng rất nhiều người nhà họ Trần nảy sinh cảm giác bất lực!
Thậm chí họ còn định đầu hàng luôn cho xong, muốn hỏi xem nếu đầu hàng thì có thể giết một nửa còn chừa lại vài người cho huyết mạch Tràn gia hay không!
Chẳng mấy chốc.
Hoàng Phủ Hằng đã dẫn mười ba cao thủ tông sư võ đạo bước tới trước mặt người nhà họ Trần.
Đôi mắt sắc bén của ông ta nhìn lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên thi thể nằm dưới đất!
Đó là con trai ông ta, Hoàng Phủ Vân!
"Vân… Vân Nhi!”
Hoàng Phủ Hằng hét lên một tiếng thê lương, sau đó nhào về phía thi thể, ôm Hoàng Phủ Vân vào lòng, nét mặt đau đớn tột cùng, nước mắt chảy ròng ròng.