Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái này thì tôi không thể nói được! Nhưng tôi có thể khẳng định với cậu, cậu không phải đối thủ của ông ta. Chỏ dù là cả cái kinh đô này, người có thể sánh ngang với ông ta cũng rất ít!”

“Mà những người có thể sánh ngang với ông ta kia, phần lớn đều là bạn của ông ta! Cậu có thể suy nghĩ kỹ một chút, hành động của cậu hôm nay ngu xuẩn đến mức nào!”

“Tần Điên nói tới đây thì liền đổi qua chuyện khác, lại nói tiếp:

“Cậu có thể buông cháu tôi ra được rồi! Kẻ thù của cậu là Hạ Vân Đỉnh, chứ không phải Tần gia chúng tôi! Không cần thiết phải đắc tội với Tần gia chúng tôi làm gì!”

Lâm Phong nhìn Tần Điên, hai mắt khẽ nheo lại.

Adv

Từ trong những lời bàn tán của những người xung quanh, không khó đoán được Tần Điên này là một người ngạo mạn tàn nhẫn.

Nhưng với biểu hiện hiện tại của ông ta lại không giống với miêu tả từ trong miệng của mọi người cho lắm!

“Ông tính ra cũng là người thông minh đấy! Tôi rất thích làm việc với những người thông minh!”

Lâm Phong nhấc chân ra khỏi mặt của Tần Long nói.

Adv

“Soạt~”

Tần Long loạng choạng đứng dậy như một con cá chép, sau đó nhanh chóng chạy ra sau lưng Tần Điên, ánh mắt tràn đầy oán giận và giễu cợt nhìn về phía Lâm Phong….

Mà chính vào lúc này.

“Ầm!”

Một cỗ khí tức đáng sợ từ bộc phát ra từ trên người Tần Điên, đầy áp bức càn quét xung quanh!

Vẻ mặt của những võ giả xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạc, lần lượt lùi về phía sau mấy chục bước, lộ ra một nơi rộng lớn thoáng đãng!

“Ông đang muốn làm gì vậy?”

Lâm Phong thản nhiên hỏi.

“Cậu nói xem?”

Khóe miệng Tần Điên khẽ nở một nụ cười lạnh.

Lúc này, thái độ ông ta rõ ràng đã hoàn toàn khác với vừa nãy….

“Cậu nói rất đúng, tôi là một người thông minh! Nhưng đáng tiếc rằng, cậu thì không….”

“Cậu quá ngu ngốc! Tới tìm Hạ Vân Đỉnh báo thù, cũng không hỏi thăm cho kỹ tình hình của ông ta! Hạ gia nơi Hạ Vân Đỉnh sống có tình hữu nghị cả nghìn năm với Tần gia chúng tôi!”

“Nếu không thì cháu tôi làm sao nhận được chức vụ quan trọng trong tổ thủ vệ?”

Tần Điên liên tục cười khẩy!

“Nói như vậy thì ông và Hạ Vân Đỉnh thực chất là một hội?”

Vẻ mặt Lâm Phong thay đổi!

Không đợi Tần Điên lên tiếng, Tần Long đã cười hung ác nói:

“Đúng thế! Chú Hạ có quan hệ rất thân thiết với Tần gia tao! Hơn nữa từ nhỏ đã chứng kiến tao lớn lên! Sao nào, có phải anh bị tức đến mức ngốc rồi không?”

…….

Lâm Phong không thèm để ý tới Tần Long, không cần thiết phải phí lời với một người chết.

Anh cẩn thận suy nghĩ trong lòng.

Năm mươi phút trôi qua, võ giả của các thế lực lớn trong kinh đô đã tới nhiều như vậy rồi….

Hạ vân Đỉnh là người đầu tiên nhận được tin tức, tại sao tới giờ vẫn chưa có một chút động tĩnh nào?

Chuyện này về tình về lý đều không đúng cho lắm!

Cho nên, Lâm Phong nghi ngờ rất có khả năng Hạ Vân Đỉnh đã tới rồi, chỉ là không vội vàng lộ diện, mà nhờ Tần Điên tới thăm dò mình trước….

Nghĩ tới đây, Lâm Phong trực tiếp vươn đôi tay to lớn ra, từ trong không trung tóm lấy Tần Điên.

Nếu Hạ Vân Đỉnh đã muốn chơi, vậy thì mình phải chơi với ông ta cho ra trò….

“Cậu coi tôi là gì vậy hả? Bắt gà hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK