Kiếm Thất và Khổng Trần đều gật đầu, trong lòng cười khổ không thôi!
Bọn họ rất bất đắc dĩ.
Không nói thực lực, chỉ với thân phận trưởng lão Thục Sơn của bọn họ, thiên hạ này có mấy ai dám đắc tội với bọn họ đâu chứ?
Chỉ có gặp quái thai Lâm Phong này mới khiến bọn họ bị đánh xù đầu!
Lúc này, Lâm Phong như nghĩ ra gì đó, hờ hững nói: “Lý Thanh Sương kia chết rồi, không sao chứ?”
Adv
“Tôi sẽ giải thích rõ chuyện của Thanh Sương! Tiền bối không cần phải để bụng!” Kiếm Thất vội vàng nói.
Lâm Phong chính là người có thể sánh ngang với chưởng giáo! Lý Thanh Sương là cái thá gì chứ?
...
Kế đó, bầu không khí trong sân dịu bớt hẳn.
Adv
Mọi người ngồi lại giao lưu thân thiện với nhau.
Trên mặt ai nấy nhà họ Trần đều tràn đầy nét cười rạng rỡ!
Cứ tưởng chuốc oán với Thục Sơn là đâm đầu vào đường chết chắc, nào ngờ Lâm Phong lại có xuất thân hùng mạnh tới vậy!
Nhà họ Trần tìm được rể quý thật rồi!
Sau giờ cơm trưa, Kiếm Thất và Khổng Trần cung kính chào tạm biệt. Vốn hai người đang bị thương, còn muốn về báo cáo nên không tiện ở lại lâu!
“Chị còn có việc, chị cũng đi đây!”
Nhớ về chuyện tối qua, Khương Ngôn Khê cảm thấy rất xấu hổ, cũng tìm một cái cớ vội vã rời khỏi!
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng xa dần của nhị sư tỷ, trong lòng chợt có gì đó thôi thúc, vội vàng đi đuổi theo!
…
Sau khi mọi người lần lượt rời khỏi, người nhà họ Trần ngồi trước bàn ăn chuyện trò, ai ai cũng cảm thán không thôi!
“Y Nặc! Trước đây các bác cứ nghĩ cháu tìm một thằng vô tích sự, ngờ đâu cháu mới là người có con mắt tinh tường đích thực của nhà họ Trần chúng ta!”
“Không tệ! Với sức mạnh của Lâm Phong, nhà họ Trần chúng ta gần như không phải sợ bất cứ ai nữa rồi!”
“Lâm Phong trâu bò thật! Mặc dù cậu ta điên nhưng cái điên ấy lại có cơ sở! Nhà họ Trần chúng ta có chỗ dựa cỡ này thì còn lo gì việc không phất lên lần nữa được?”
Nghe rất nhiều cô dì chú bác nói vậy, ánh mắt Trần Y Nặc lấp lánh tựa trời sao, trong lòng rất hãnh diện!
Cô ấy cảm thấy may mắn vì trước đây mình đã đợi mười năm!
Đợi người đàn ông như vậy, đừng nói là mười năm, dẫu có chờ cả đời thì đã sao?
Ba người Trần Thiên Hủ, Trần Thiên Hành, Trần Y Thủy cũng rất kích động, nhất là Trần Thiên Hành và Trần Y Thủy, cả hai đã chính thức biến thành fan cuồng của Lâm Phong!
Đúng lúc này, Trần Sơn chợt nói với Trần Bắc Huyền: “Chú Bắc Huyền, bằng thân phận và năng lực của Lâm Phong hiện tại, có phải cậu ấy đã giải quyết giúp chú chuyện năm đó rồi hay không?”
Vừa dứt lời, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng!
Con ngươi của người nhà họ Trần đều khẽ động đậy.
Năm ấy, Trần Bắc Huyền là thiên kiêu đệ nhất của Thục Sơn Phái, niềm tự hào của nhà họ Trần bọn họ!
Tuy nhiên, bỗng một ngày nọ, Trần Bắc Huyền kéo theo cơ thể chồng chất vết thương trở lại họ Trần, từ đó không còn gượng dậy nổi nữa!
Bọn họ từng hỏi Trần Bắc Huyền về chuyện đó rồi, song bất kể gặng hỏi ra sao, Trần Bắc Huyền cũng không chịu trả lời.
“Chuyện đã trôi qua nhiều năm, chớ quan tâm tiếp làm gì!” Trần Bắc Huyền đáp.
Thấy vậy, Trần Sơn thở dài một hơi, không đề cập nữa.
...
Bên kia, trên con đường nhỏ trong khu rừng ngoài trang viên nhà họ Trần, Lâm Phong và nhị sư tỷ đi sóng vai nhau.
Đang độ ban trưa, ánh nắng nhạt chiếu xuyên qua khe hở giữa những tán lá, rơi xuống mặt đất thành từng vệt nắng loang lổ…
Bọn họ rất bất đắc dĩ.
Không nói thực lực, chỉ với thân phận trưởng lão Thục Sơn của bọn họ, thiên hạ này có mấy ai dám đắc tội với bọn họ đâu chứ?
Chỉ có gặp quái thai Lâm Phong này mới khiến bọn họ bị đánh xù đầu!
Lúc này, Lâm Phong như nghĩ ra gì đó, hờ hững nói: “Lý Thanh Sương kia chết rồi, không sao chứ?”
Adv
“Tôi sẽ giải thích rõ chuyện của Thanh Sương! Tiền bối không cần phải để bụng!” Kiếm Thất vội vàng nói.
Lâm Phong chính là người có thể sánh ngang với chưởng giáo! Lý Thanh Sương là cái thá gì chứ?
...
Kế đó, bầu không khí trong sân dịu bớt hẳn.
Adv
Mọi người ngồi lại giao lưu thân thiện với nhau.
Trên mặt ai nấy nhà họ Trần đều tràn đầy nét cười rạng rỡ!
Cứ tưởng chuốc oán với Thục Sơn là đâm đầu vào đường chết chắc, nào ngờ Lâm Phong lại có xuất thân hùng mạnh tới vậy!
Nhà họ Trần tìm được rể quý thật rồi!
Sau giờ cơm trưa, Kiếm Thất và Khổng Trần cung kính chào tạm biệt. Vốn hai người đang bị thương, còn muốn về báo cáo nên không tiện ở lại lâu!
“Chị còn có việc, chị cũng đi đây!”
Nhớ về chuyện tối qua, Khương Ngôn Khê cảm thấy rất xấu hổ, cũng tìm một cái cớ vội vã rời khỏi!
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng xa dần của nhị sư tỷ, trong lòng chợt có gì đó thôi thúc, vội vàng đi đuổi theo!
…
Sau khi mọi người lần lượt rời khỏi, người nhà họ Trần ngồi trước bàn ăn chuyện trò, ai ai cũng cảm thán không thôi!
“Y Nặc! Trước đây các bác cứ nghĩ cháu tìm một thằng vô tích sự, ngờ đâu cháu mới là người có con mắt tinh tường đích thực của nhà họ Trần chúng ta!”
“Không tệ! Với sức mạnh của Lâm Phong, nhà họ Trần chúng ta gần như không phải sợ bất cứ ai nữa rồi!”
“Lâm Phong trâu bò thật! Mặc dù cậu ta điên nhưng cái điên ấy lại có cơ sở! Nhà họ Trần chúng ta có chỗ dựa cỡ này thì còn lo gì việc không phất lên lần nữa được?”
Nghe rất nhiều cô dì chú bác nói vậy, ánh mắt Trần Y Nặc lấp lánh tựa trời sao, trong lòng rất hãnh diện!
Cô ấy cảm thấy may mắn vì trước đây mình đã đợi mười năm!
Đợi người đàn ông như vậy, đừng nói là mười năm, dẫu có chờ cả đời thì đã sao?
Ba người Trần Thiên Hủ, Trần Thiên Hành, Trần Y Thủy cũng rất kích động, nhất là Trần Thiên Hành và Trần Y Thủy, cả hai đã chính thức biến thành fan cuồng của Lâm Phong!
Đúng lúc này, Trần Sơn chợt nói với Trần Bắc Huyền: “Chú Bắc Huyền, bằng thân phận và năng lực của Lâm Phong hiện tại, có phải cậu ấy đã giải quyết giúp chú chuyện năm đó rồi hay không?”
Vừa dứt lời, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng!
Con ngươi của người nhà họ Trần đều khẽ động đậy.
Năm ấy, Trần Bắc Huyền là thiên kiêu đệ nhất của Thục Sơn Phái, niềm tự hào của nhà họ Trần bọn họ!
Tuy nhiên, bỗng một ngày nọ, Trần Bắc Huyền kéo theo cơ thể chồng chất vết thương trở lại họ Trần, từ đó không còn gượng dậy nổi nữa!
Bọn họ từng hỏi Trần Bắc Huyền về chuyện đó rồi, song bất kể gặng hỏi ra sao, Trần Bắc Huyền cũng không chịu trả lời.
“Chuyện đã trôi qua nhiều năm, chớ quan tâm tiếp làm gì!” Trần Bắc Huyền đáp.
Thấy vậy, Trần Sơn thở dài một hơi, không đề cập nữa.
...
Bên kia, trên con đường nhỏ trong khu rừng ngoài trang viên nhà họ Trần, Lâm Phong và nhị sư tỷ đi sóng vai nhau.
Đang độ ban trưa, ánh nắng nhạt chiếu xuyên qua khe hở giữa những tán lá, rơi xuống mặt đất thành từng vệt nắng loang lổ…