Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cuối cùng tới rồi sao?”

Khóe miệng Trương Diệu lộ ra một tia cười lạnh.

“Dược cốc chủ, Dược Vương cốc các người dù gì cũng là danh môn chính phái, không đến nỗi vì chút chuyện nhỏ mà tìm tới tận cửa đấy chứ?” . Đọc 𝐭hêm các chươ𝓃g mới 𝐭ại == 𝐭 𝗋 u m 𝐭 𝗋 u y 𝗲 𝓃﹒V𝓃 ==

Trần Bắc Huyền cũng cho rằng người của Dược Vương cốc là Trương Diệu gọi tới, lập tức trầm giọng hỏi.

Bốn người Dược Trần nghe thấy lời này thì vẻ mặt trở nên ngây ngốc, không hiểu ý của Trần Bắc Huyền!

Adv

Mà vào lúc này, Trương Diệu bỗng nhiên bước tới cười lạnh nói!

“Như thế nào là chuyện nhỏ? Học trò của Dược Vương cốc tôi không thể bị sỉ nhục!”

Nói xong, bà ta lại nhìn Lâm Phong, sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ mỉa mai, lạnh giọng nói:

Adv

“Lâm Phong, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng không có nghĩa là cậu vô địch! Bây giờ có Dược Vương cốc tôi cùng với mấy người tiền bối của tổng bộ chấp pháp ở đây, cậu còn không mau quỳ xuống xin lỗi!”

“Tối qua những lời tôi nói với bà, xem ra bà không nghe thấy chút nào thì phải!”

Lâm Phong nhàn nhạt nói.

“Sao thế? Nhiều người ở đây như vậy, không lẽ cậu còn định đánh tôi à?”

Ánh mắt Trương Diệu khẽ dao động.

“Ầm!”

Lâm Phong trực tiếp tát ngang qua.

Trương Diệu né không kịp, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào tường.

“Đánh bà thì đã sao?”

Lâm Phong ngoài mặt bình tĩnh nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cài tát vừa rồi của mình mặc dù không dùng lực khí gì nhưng cho dù là tông sư bình thường cũng đều phải bị thương gân động cốt!

Nhưng có vẻ Trương Diệu chỉ là một võ giả bậc ba Tiên Thiên Cảnh, vậy mà đến cả một giọt máu trên khóe miệng cũng không chảy ra?

Chẳng lẽ người phụ nữ này che giấu thực lực sao?

Nhưng tại sao mình lại nhìn không ra?

Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này, mọi người của Trần gia đều tái mặt.

Có hai cốc chủ của Dược Vương cốc ở đây mà Lâm Phong vẫn dám đánh học trò của Dược Vương Cốc!

Chuyện này không phải là quá ngu ngốc rồi sao?

Cho dù là Trần Bắc Huyền cũng cau mày.

Ông ấy còn định nói với đám người Dược Trần, nghĩ rằng nếu có thể thì bớt được càng nhiều kẻ địch càng tốt!

Nhưng không nghĩ rằng, Lâm Phong lại bước tới trước cho một tát như vậy! Việc này không nghi ngờ là đã đắc tội với người của Dược Vương cốc mất rồi!

“Cốc chủ, tôi bị đánh rồi! Mấy người mau giúp tôi dạy dỗ thằng nhãi coi trời bằng vung này một chút.”

Trương Diệu vùng vẫy bò lên từ mặt đất, nhìn Lâm Phong, vẻ mặt tức giận nói.

“Không nghe dạy dỗ?”

Lâm Phong mặt không biểu cảm, lại tát thêm một cái từ đằng xa.

Lần này, anh dùng lực nhiều hơn một chút, cái tát này cho dù là hậu kỳ tông sư cũng đều phải bị thương nặng.

Nhưng Trương Diệu….vẫn y như trước nhanh chóng bò dậy.

“Có chút thú vị! Xem ra suy đoán của Y Nặc vẫn có khả năng nhất định, thực lực của Trương Diệu này rõ ràng không tầm thường.”

Ánh mắt của Lâm Phong có chút dao động.

Anh không còn để ý đến Trương Diệu nữa.

Dù gì kiểu phụ nữ thú vị này, lát nữa có thể từ từ chơi đùa….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK