Dù sao cũng phải công nhận chuyến đi Đoạn Hồn Cốc lần này thu hoạch được khá nhiều!
Chẳng những tìm được Quả Hồn, con sâu màu xanh lục, mà còn tìm được hơn ba nghìn viên linh thạch và vật liệu đá thánh văn!
Tiếp đến anh có thể thu thập vật liệu phụ trợ của Thần Hồn Đan, luyện chế Thần Hồn Đan, thử đột phá Xuất Khiếu Cảnh!
Lâm Phong dặn Phùng Thiên Luân:
“Các ông đi gần tôi khoảng năm mét là có thể an toàn ra ngoài!”
Adv
“Gì… Gì cơ?”
Phùng Thiên Luân ngơ ngác.
Đám người Thái Khôn và Thái Văn Cơ cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Nhưng ngay sau đó.
Adv
Họ đã khiếp sợ!
Chỉ thấy quanh người Lâm Phong đột nhiên toả ra ánh sáng vàng nhạt, ánh sáng chiếu ra bốn phía xua tan toàn bộ chướng khí và sâu độc trong vòng năm mét ở xung quanh.
“Đi!”
Lâm Phong bảo một câu rồi bắt đầu đi ra ngoài.
“Mọi người đi theo đi!”
Đám người Phùng Thiên Luân dằn lại cảm xúc khiếp sợ trong lòng, đi theo sát sau lưng Lâm Phong.
Thái Văn Cơ tò mò nhìn Lâm Phong, nghĩ thầm tại sao Lâm Phong lại lợi hại như vậy, cùng là con người mà chênh lệch lớn quá!
…
Chỉ sau mười mấy phút ngắn ngủi.
Cả đám đi ra khỏi Đoạn Hồn Cốc dưới sự dẫn đường của Lâm Phong.
“Tốt quá! Cuối cùng cũng ra ngoài rồi!”
“Hu hu… Tự nhiên tôi muốn khóc quá đi mất! Suýt chút nữa chúng ta đã chết trong Đoạn Hồn Cốc rồi!”
“Mẹ nó, cái chỗ kỳ quặc Đoạn Hồn Cốc này, lần sau tôi sẽ không quay lại nữa đâu!”
Đám đệ tử Thần Võ Môn vừa ra ngoài đã kích động hét thật to để trút hết cảm xúc ấm ức trong lòng.
Nhưng Lâm Phong lại cau mày quan sát xung quanh.
Anh nhớ mình đã dặn đám người Triệu Vô Cực, Hoàng Mi Đạo Nhân và Dược Trần chờ ở ngoài mà, chẳng lẽ họ đi về trước?
Lúc này, Phùng Thiên Luân đi tới cười nói:
“Cậu Lâm, chính vì câu đại ân không lời nào cảm tạ hết được, mà cậu còn là đồng môn của con tôi, tôi không khách khí với cậu nữa nhé!”
“Nếu bây giờ cậu rảnh thì đến nhà tôi làm khách, để tôi tiếp đãi cậu một bữa được không?”
Nghe vậy, Thái Văn Cơ ở bên cạnh cũng hào hứng nói chen vào:
“Anh Lâm, anh đến nhà chúng tôi chơi đi, tôi có thể giới thiệu rất nhiều người chị em cho anh làm quen!”
“Không cần!”
Lâm Phong lắc đầu từ chối.
Một là vì Thập Vạn Đại Sơn bao la bát ngát, mặc dù Thần Võ Môn và Dược Vương cốc đều nằm ở Thập Vạn Đại Sơn, nhưng thực tế lại cách xa nhau hàng trăm kilomet đường núi.
Hai là vì Hoa Vân Phi còn đang đợi cỏ Đoạn Hồn để cứu mạng, anh phải trở về thật nhanh mới được.
Lúc này trong rừng đột nhiên vang lên tiếng xào xạc.
Ngay sau đó, một đám người xuất hiện trước mặt nhóm Lâm Phong.
Dẫn đầu là Thái Húc đến để cứu viện, bên cạnh hắn là Phùng Mục Trần và rất nhiều cao thủ Thần Võ Môn.
Ngoài ra Lâm Phong còn nhìn thấy một người phụ nữ rất quen.
Chẳng những tìm được Quả Hồn, con sâu màu xanh lục, mà còn tìm được hơn ba nghìn viên linh thạch và vật liệu đá thánh văn!
Tiếp đến anh có thể thu thập vật liệu phụ trợ của Thần Hồn Đan, luyện chế Thần Hồn Đan, thử đột phá Xuất Khiếu Cảnh!
Lâm Phong dặn Phùng Thiên Luân:
“Các ông đi gần tôi khoảng năm mét là có thể an toàn ra ngoài!”
Adv
“Gì… Gì cơ?”
Phùng Thiên Luân ngơ ngác.
Đám người Thái Khôn và Thái Văn Cơ cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Nhưng ngay sau đó.
Adv
Họ đã khiếp sợ!
Chỉ thấy quanh người Lâm Phong đột nhiên toả ra ánh sáng vàng nhạt, ánh sáng chiếu ra bốn phía xua tan toàn bộ chướng khí và sâu độc trong vòng năm mét ở xung quanh.
“Đi!”
Lâm Phong bảo một câu rồi bắt đầu đi ra ngoài.
“Mọi người đi theo đi!”
Đám người Phùng Thiên Luân dằn lại cảm xúc khiếp sợ trong lòng, đi theo sát sau lưng Lâm Phong.
Thái Văn Cơ tò mò nhìn Lâm Phong, nghĩ thầm tại sao Lâm Phong lại lợi hại như vậy, cùng là con người mà chênh lệch lớn quá!
…
Chỉ sau mười mấy phút ngắn ngủi.
Cả đám đi ra khỏi Đoạn Hồn Cốc dưới sự dẫn đường của Lâm Phong.
“Tốt quá! Cuối cùng cũng ra ngoài rồi!”
“Hu hu… Tự nhiên tôi muốn khóc quá đi mất! Suýt chút nữa chúng ta đã chết trong Đoạn Hồn Cốc rồi!”
“Mẹ nó, cái chỗ kỳ quặc Đoạn Hồn Cốc này, lần sau tôi sẽ không quay lại nữa đâu!”
Đám đệ tử Thần Võ Môn vừa ra ngoài đã kích động hét thật to để trút hết cảm xúc ấm ức trong lòng.
Nhưng Lâm Phong lại cau mày quan sát xung quanh.
Anh nhớ mình đã dặn đám người Triệu Vô Cực, Hoàng Mi Đạo Nhân và Dược Trần chờ ở ngoài mà, chẳng lẽ họ đi về trước?
Lúc này, Phùng Thiên Luân đi tới cười nói:
“Cậu Lâm, chính vì câu đại ân không lời nào cảm tạ hết được, mà cậu còn là đồng môn của con tôi, tôi không khách khí với cậu nữa nhé!”
“Nếu bây giờ cậu rảnh thì đến nhà tôi làm khách, để tôi tiếp đãi cậu một bữa được không?”
Nghe vậy, Thái Văn Cơ ở bên cạnh cũng hào hứng nói chen vào:
“Anh Lâm, anh đến nhà chúng tôi chơi đi, tôi có thể giới thiệu rất nhiều người chị em cho anh làm quen!”
“Không cần!”
Lâm Phong lắc đầu từ chối.
Một là vì Thập Vạn Đại Sơn bao la bát ngát, mặc dù Thần Võ Môn và Dược Vương cốc đều nằm ở Thập Vạn Đại Sơn, nhưng thực tế lại cách xa nhau hàng trăm kilomet đường núi.
Hai là vì Hoa Vân Phi còn đang đợi cỏ Đoạn Hồn để cứu mạng, anh phải trở về thật nhanh mới được.
Lúc này trong rừng đột nhiên vang lên tiếng xào xạc.
Ngay sau đó, một đám người xuất hiện trước mặt nhóm Lâm Phong.
Dẫn đầu là Thái Húc đến để cứu viện, bên cạnh hắn là Phùng Mục Trần và rất nhiều cao thủ Thần Võ Môn.
Ngoài ra Lâm Phong còn nhìn thấy một người phụ nữ rất quen.