Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phong lạnh nhạt nói một câu, khi mọi người đang câm như hến nhìn anh thì anh đi tới chỗ Trương Lỵ.

Trương Lỵ cực kì lo sợ.

Đối diện với Lâm Phong, gương mặt tái nhợt của Trương Lỵ lại hơi hồng lên, nhỏ giọng nói:

“Anh, anh Lâm…”

Lâm Phong nhìn vết máu trên khóe môi Trương Lỵ, hỏi: “Có chuyện gì?”

Trương Lỵ do dự một lát, kể lại chuyện vừa nãy.

Adv

Thanh niên đồng lứa giữa hai gia tộc xảy ra chút mâu thuẫn mà thôi, ở thủ đô này đó là chuyện bình thường nên không có gì ngạc nhiên!

Nếu là lúc trước thì đám người Trương Lương cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu nhục, sau đó tìm cơ hội trả thù!

Nhưng bây giờ khác rồi!

“Chúng mày quỳ xuống gọi chị Ly, em sai rồi! Nếu Trương Lỵ tha thứ cho bọn mày thì việc này coi như xong.”

Adv

Lâm Phong nhìn đám lâu la của Chu Chiến, lạnh nhạt nói.

Bọn họ đều thay đổi sắc mặt, bắt bọn họ quỳ xuống xin lỗi một đứa con gái?

Tuyệt đối không thể!

Đừng thấy bọn họ chỉ là tay chân của Chu Chiến, nhưng cũng là cậu ấm của các gia tộc hạng hai hạng ba ở thủ đô, không phải người không cần mặt mũi!

Mà ở đây còn đông người nhìn như thế!

“Lâm thiếu gia, chúng tôi có thể xin lỗi nhưng quỳ xuống có phải hơi quá đáng không?” Một tên lên tiếng.

Đùng!

Lâm Phong tát một cái biến tên đó thành sương máu.

Ánh mắt lạnh như băng của anh quét qua một lượt, bình tĩnh nói:

“Còn ai nghĩ tôi quá đáng nữa thì đứng ra. Lâm Phong tôi cũng không phải người vô lý.”

Yên tĩnh!

Trong nháy mắt, bầu không khí tĩnh lặng như chết!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngừng nuốt nước bọt.

Là người của những thế gia ở thủ đô, bọn họ luôn cho rằng mình đã rất mạnh rồi, nhưng đứng trước mặt Lâm Phong cũng chẳng là gì!

Tên này điên quá!

Nói một lời không hợp sẽ giết người, không cho ai cơ hội nói nhảm!

Nghe Lâm Phong bảo mình không phải người vô lý…

Xùy, còn có mặt mũi nói câu đó ư?

Nhưng nghĩ lại thì Lâm Phong nói đạo lý của anh chính là nắm đấm, nói như vậy hình như cũng đúng…

“Trong vòng mười giây, không quỳ xuống thì chết hết đi!”

Lúc này Lâm Phong nói thêm một câu.

Dứt lời, đám lâu la đều tái mặt, cơ thể hoảng sợ run rẩy, cuối cùng đều quỳ hết xuống đất.

“Chị Lỵ, bọn em sai rồi!”

“Chị Lỵ, bọn em xin lỗi! Chị tha cho bọn em đi!”

Một đám con cháu của gia tộc đứng hạng hai hạng ba ở thủ đô đều quỳ xuống cầu xin tha thứ!

Nhục nhã! Phẫn nộ! Uất ức!

Nhưng thế thì sao?

Vì mạng sống, bọn họ chỉ có thể làm như vậy.

“Thế nào? Bọn họ sống hay chết đều dựa vào lời nói của cô thôi!”

Lâm Phong nhìn Trương Lỵ, mỉm cười nói.

Anh thấy những người này phải chết!



Nếu không sau này nhất định sẽ rất phiền phức.

Chỉ là bây giờ anh đang ra mặt giúp Trương Lỵ nên sẽ nhường cô ta quyết định!

Trương Lỵ nhìn đám người quỳ trên đất, ánh mắt phức tạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK