Anh vẫn luôn tránh đề cập đến chuyện này, nhưng hôm nay nghe thấy lại khiến anh cảm thấy khó chịu. Cảm giác không thoải mái chút nào! Anh rất không thích!
“Đi, ngày mai chúng ta cùng đến thăm mộ cha mẹ, để cha mẹ thấy cháu gái nhỏ của họ.” Lâm Phong gật đầu.
…
Adv
Sau khi trao đổi một hồi, Lâm Phong gọi điện cho Trần Y Nặc, biết bọn họ được Phùng Hải sắp xếp cho ở trong khách sạn hàng đầu ở Kim Lăng, anh bèn chuẩn bị dẫn em gái đến đó.
Nhưng đúng lúc này, một quán vỉa hè ở ven đường hấp dẫn sự chú ý của Lâm Phong.
Lúc này là chạng vạng hơn sáu giờ, là giờ cao điểm, trên đường người đến người đi, ngựa xe như nước. Nhưng cái quán vỉa hè đó lại bày ở góc vắng vẻ nhất, hơi có vẻ kỳ lạ.
Adv
“Anh, làm sao thế?” Lâm Vân Dao nhìn theo ánh mắt anh trai, cũng phát hiện ra cái quán nhỏ kia.
Có một thanh niên mặc áo trắng ngồi ở đó, thanh niên có khuôn mặt sắc cạnh, sau lưng đeo một thanh kiếm, tản ra khí chất phiêu diêu thần tiên.
Trước mặt thanh niên đó để vài viên đá màu trắng.
Trừ những thứ đó ra thì không có gì khác!
Chơi cosplay hả?
Lâm Vân Dao hơi ngạc nhiên.
“Em đứng đây chờ anh, anh qua xem!” Lâm Phong nói với em gái một câu, sau đó rảo bước đi về phía đó.
Anh nhìn thoáng qua mấy viên đá màu trắng, trong lòng vui mừng.
Không ngờ đống đá này lại là linh thạch!
Linh thạch đúng nghĩa, chứ không phải mấy cái viên đạn linh bạo kia!
Trong những viên linh thạch này còn nồng đậm linh khí, tốt xấu gì cũng thuộc tầm trung!
“Ông chủ, thứ này bao nhiêu tiền?” Lâm Phong cầm viên linh thạch của sạp hàng vỉa hè lên hỏi.
Thanh niên mặc áo trắng ngẩng đầu, nhìn Lâm Phong nói: “Thứ này không bán bằng tiền, mà bằng duyên! Nếu như người có duyên, đưa luôn thì đã sao?”
Lâm Phong nhìn thanh niên với ánh mắt sâu xa, hỏi:
“Vậy người nghĩ tôi có duyên không?”
“Có duyên! Hơn nữa còn là duyên sinh tử!”
Thanh niên mặc áo trắng vừa dứt lời.
“Đùng!”
Một luồng uy áp khủng khiếp nháy mắt đã tỏa ra từ cơ thể hắn ta.
“Đi, ngày mai chúng ta cùng đến thăm mộ cha mẹ, để cha mẹ thấy cháu gái nhỏ của họ.” Lâm Phong gật đầu.
…
Adv
Sau khi trao đổi một hồi, Lâm Phong gọi điện cho Trần Y Nặc, biết bọn họ được Phùng Hải sắp xếp cho ở trong khách sạn hàng đầu ở Kim Lăng, anh bèn chuẩn bị dẫn em gái đến đó.
Nhưng đúng lúc này, một quán vỉa hè ở ven đường hấp dẫn sự chú ý của Lâm Phong.
Lúc này là chạng vạng hơn sáu giờ, là giờ cao điểm, trên đường người đến người đi, ngựa xe như nước. Nhưng cái quán vỉa hè đó lại bày ở góc vắng vẻ nhất, hơi có vẻ kỳ lạ.
Adv
“Anh, làm sao thế?” Lâm Vân Dao nhìn theo ánh mắt anh trai, cũng phát hiện ra cái quán nhỏ kia.
Có một thanh niên mặc áo trắng ngồi ở đó, thanh niên có khuôn mặt sắc cạnh, sau lưng đeo một thanh kiếm, tản ra khí chất phiêu diêu thần tiên.
Trước mặt thanh niên đó để vài viên đá màu trắng.
Trừ những thứ đó ra thì không có gì khác!
Chơi cosplay hả?
Lâm Vân Dao hơi ngạc nhiên.
“Em đứng đây chờ anh, anh qua xem!” Lâm Phong nói với em gái một câu, sau đó rảo bước đi về phía đó.
Anh nhìn thoáng qua mấy viên đá màu trắng, trong lòng vui mừng.
Không ngờ đống đá này lại là linh thạch!
Linh thạch đúng nghĩa, chứ không phải mấy cái viên đạn linh bạo kia!
Trong những viên linh thạch này còn nồng đậm linh khí, tốt xấu gì cũng thuộc tầm trung!
“Ông chủ, thứ này bao nhiêu tiền?” Lâm Phong cầm viên linh thạch của sạp hàng vỉa hè lên hỏi.
Thanh niên mặc áo trắng ngẩng đầu, nhìn Lâm Phong nói: “Thứ này không bán bằng tiền, mà bằng duyên! Nếu như người có duyên, đưa luôn thì đã sao?”
Lâm Phong nhìn thanh niên với ánh mắt sâu xa, hỏi:
“Vậy người nghĩ tôi có duyên không?”
“Có duyên! Hơn nữa còn là duyên sinh tử!”
Thanh niên mặc áo trắng vừa dứt lời.
“Đùng!”
Một luồng uy áp khủng khiếp nháy mắt đã tỏa ra từ cơ thể hắn ta.