Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người ở Trần gia nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn.

Hôm nay Hoàng Phủ Vân đột nhiên tới đây với vẻ cao cao tại thượng, giờ lại còn trách mắng Trần Thiên Hủ, rõ ràng là gã đến không có ý tốt!

Nhưng mà….Trần gia lại chưa hề đắc tội với Hoàng Phủ Vân!

Sao Hoàng Phủ Vân lại làm như vậy?

Lúc này, Trần Sơn đứng dậy, mỉm cười nói:

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, với thân phận của ngài hà tất phải chấp nhặt với hai đứa tiểu bối làm gì!”

Adv

“Nói có lý!”

Hoàng Phủ Vân gật đầu, sau đó lại nhìn Trần Y Thủy, rất có hứng thú nói.

“Gia chủ Trần, đây là con gái ông hả?”

“Đúng vậy! Chính là con gái út của tôi.”

Adv

Trần Sơn khẽ mỉm cười, trong lòng lại trở nên dao động.

Trước mắt có thể thấy Hoàng Phủ Vân rõ ràng có ý với Y Thủy!

Nếu có thể mượn chuyện này làm cầu nối với thương hội Bách Vân, đối với Trần gia mà nói sẽ có trăm cái lợi mà không gây hại gì!

Vốn dĩ ông ấy muốn thông qua con gái lớn Trần Y Nặc để kết hôn với Giang gia, bắc cầu nối với Huyền Linh Môn.

Đáng tiếc là con gái lớn vô dụng, lại nhất quyết ở bên cạnh một thằng nhóc mà ông ấy chưa từng nghe nói đến, hôm nay lại đưa về gặp ông ấy, chuyện này khiến trong lòng ông rất bất lực.

“Gia chủ Trần, con gái út của ông đẹp quá!”

Hoàng Phủ Vân cười nói.

Thực ra Hoàng Phủ Vân nhớ đến Trần Y Thủy cũng là có nguyên do.

Gã nhớ người phụ nữ của Lâm Phong hình như tên Trần Y Nặc gì đó, vậy Trần Y Thủy này rõ ràng là em gái của Trần Y Nặc!

Lâm Phong chơi cô chị!

Vậy Hoàng Phủ Vân gã muốn chơi cô em, sao cũng không thể thua kém Lâm Phong được?

“Y Thủy, còn không mau chào thiếu chủ Hoàng Phủ một tiếng đi.”

Trần Sơn nói với cô con gái nhỏ ở bên cạnh.

Trần Y Thủy do dự trong chốc lát, vẫn quyết định bước tới chào hỏi:

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, chào ngài!”

“Ha ha…cô bé này ngoan quá, em tới bên cạnh tôi.”

Hoàng Phủ Vân nói xong định cầm lấy tay của Trần Y Thủy, nhưng lại bị Trần Y Thủy né tránh!

Khoảnh khắc đó nhất thời khiến sắc mặt của Hoàng Phủ Vân trở nên khó coi, lạnh lùng nói:

“Tôi bảo cô qua đây, nghe không hiểu lời tôi nói sao?”

“Tôi không muốn!”

Khuôn mặt nhỏ bé của Trần Y Thủy bị dọa đến trắng bệch, vội vàng trốn phía sau lưng anh trai Trần Thiên Hành.

“Em gái tôi…”

Trần Thiên Hành ổn định lại tâm trạng, khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười, đang vừa định nói gì đó liền bị Hoàng Phủ Vân tát cho một phát vào mặt.

“Bốp!!!”

Cái tát này quả thực rất mạnh!

Khuôn mặt tuấn tú của Trần Thiên Hành nhanh chóng đỏ bừng lên, khóe miệng chảy ra một vệt máu, nhìn thấy mà đau lòng!

“Tôi nói rồi, anh không có tư cách nói chuyện trước mặt tôi, nếu thêm lần nữa, tôi trực tiếp đập nát đầu của anh, hiểu rõ chưa?”

Hoàng Phủ Vân lạnh lùng nói.

Trần Thiên Hành che mặt, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Vân, không nói một lời.

“Tôi hỏi anh, anh hiểu rõ chưa? Anh nghe không hiểu lời tôi nói sao?”

Hoàng Phủ Vân tóm lấy cổ Trần Thiên Hành và nâng anh lên, sắc mặt băng lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK