Điều này khiến hắn ta tức giận đến mức toàn thân run lên.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cháu trai của ông rất thích hoa à?"
Trên khuôn mặt của Ngưu Bôn xẹt qua vẻ ngạc nhiên.
"Đúng là gần đây nó đang chăm chút ít hoa cỏ! Tất cả mọi người trong gia tộc đều biết, nên sẽ không có ai đụng đến hoa của nó mới đúng..."
Lâm Phi Hải nhăn mày
Adv
Sau đó, không biết nghĩ đến điều gì, ông ta kinh ngạc nói:
"Không hay rồi, chẳng lẽ là ngài Lâm và Doãn Tử Nguyệt? Chúng ta mau ra ngoài xem thử xem đi."
...
Ở khu vườn hoa.
Adv
Lâm Phong đào hoa Độ Linh lên rồi sử dụng bí pháp phong ấn nó lại, nhằm ngăn chặn linh khí bên trong tiêu tan.
Chờ sau khi về thành phố Kim Lăng, dùng mấy viên linh thạch để thích đẩy hoa Độ Linh là có thể thu hoạch được rồi!
Không biết chừng, có thể nhân cơ hội này để anh đột phá tới giai đoạn Nguyên Anh trung kỳ!
"Không tệ, Không tệ!"
Lâm Phong nhìn vào hoa Độ Linh trong tay, càng nhìn càng cảm thấy thích.
Doãn Tử Nguyệt nhìn Lâm Phong, trong mắt cô ta lóe lên khác thường.
Đúng là bông hoa này rất kỳ dị, nhưng mà với một người có địa vị như Lâm Phong, anh có cần thiết phải vui vẻ như vậy không?
Lẽ nào bông hoa này là linh vật gì sao?
Doãn Tử Nguyệt suy nghĩ cẩn thận trong lòng.
Mà đúng lúc này.
Lâm Thư Hàn lao tới, kìm nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói:
"Ngài Lâm, bông hoa đó là của tôi!"
Dựa vào phản ứng của Ngưu Bôn vừa rồi thì bối cảnh của Lâm Phong không đơn giản. Cho nên trước khi đột phá, việc gì gã có thể nhịn thì nhịn, không thể tùy tiện ra tay.
Kiếp trước, gã chỉ là một người hầu nhỏ bé trong một môn phái tu luyện!
Chính nhờ tính cách cẩn thận và tinh tế của mình mới có thể sống sót trong thế giới tu luyện, nơi coi mạng sống như cỏ rác, để rồi cuối cùng trở thành một vị lão tổ Nguyên Anh hậu kì!
Tương tự như vậy, trong trận chiến chấn động hàng ngàn năm trước đó, rất nhiều cao thủ Nguyên Thần kỳ đã chết!
Mà cũng chính vì gã cẩn thận nên mới có thể giữ vững Nguyên Anh kỳ và sống sót!
Tóm lại, khi không có đủ niềm tin tuyệt đối thì gã nhất định sẽ không hành động lỗ mãng.
Lâm Phong tùy ý quan sát Lâm Thư Hàn một phen.
Bề ngoài người này là võ giả Hậu Thiên cảnh tầng bảy, nhưng lại mang đến cho anh một cảm giác rất kỳ quái.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.
Hai người chỉ là bèo nước gặp gỡ, sau này cũng sẽ không có bất cứ quan hệ sâu xa gì khác nữa. Lâm Thư Hàn có kỳ lạ thế nào thì cũng không liên quan gì đến anh.
"Hoá của cậu à?"
Lâm Phong từ tốn nói.
"Đúng thế! Hoa này là tôi khổ nhọc nuôi trồng!"
Lâm Thư Hàn cố nặn ra một nụ cười.
"Vậy thì cảm ơn cậu nhé."
Lâm Phong nói vừa cất hoa Độ Linh đi
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cháu trai của ông rất thích hoa à?"
Trên khuôn mặt của Ngưu Bôn xẹt qua vẻ ngạc nhiên.
"Đúng là gần đây nó đang chăm chút ít hoa cỏ! Tất cả mọi người trong gia tộc đều biết, nên sẽ không có ai đụng đến hoa của nó mới đúng..."
Lâm Phi Hải nhăn mày
Adv
Sau đó, không biết nghĩ đến điều gì, ông ta kinh ngạc nói:
"Không hay rồi, chẳng lẽ là ngài Lâm và Doãn Tử Nguyệt? Chúng ta mau ra ngoài xem thử xem đi."
...
Ở khu vườn hoa.
Adv
Lâm Phong đào hoa Độ Linh lên rồi sử dụng bí pháp phong ấn nó lại, nhằm ngăn chặn linh khí bên trong tiêu tan.
Chờ sau khi về thành phố Kim Lăng, dùng mấy viên linh thạch để thích đẩy hoa Độ Linh là có thể thu hoạch được rồi!
Không biết chừng, có thể nhân cơ hội này để anh đột phá tới giai đoạn Nguyên Anh trung kỳ!
"Không tệ, Không tệ!"
Lâm Phong nhìn vào hoa Độ Linh trong tay, càng nhìn càng cảm thấy thích.
Doãn Tử Nguyệt nhìn Lâm Phong, trong mắt cô ta lóe lên khác thường.
Đúng là bông hoa này rất kỳ dị, nhưng mà với một người có địa vị như Lâm Phong, anh có cần thiết phải vui vẻ như vậy không?
Lẽ nào bông hoa này là linh vật gì sao?
Doãn Tử Nguyệt suy nghĩ cẩn thận trong lòng.
Mà đúng lúc này.
Lâm Thư Hàn lao tới, kìm nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói:
"Ngài Lâm, bông hoa đó là của tôi!"
Dựa vào phản ứng của Ngưu Bôn vừa rồi thì bối cảnh của Lâm Phong không đơn giản. Cho nên trước khi đột phá, việc gì gã có thể nhịn thì nhịn, không thể tùy tiện ra tay.
Kiếp trước, gã chỉ là một người hầu nhỏ bé trong một môn phái tu luyện!
Chính nhờ tính cách cẩn thận và tinh tế của mình mới có thể sống sót trong thế giới tu luyện, nơi coi mạng sống như cỏ rác, để rồi cuối cùng trở thành một vị lão tổ Nguyên Anh hậu kì!
Tương tự như vậy, trong trận chiến chấn động hàng ngàn năm trước đó, rất nhiều cao thủ Nguyên Thần kỳ đã chết!
Mà cũng chính vì gã cẩn thận nên mới có thể giữ vững Nguyên Anh kỳ và sống sót!
Tóm lại, khi không có đủ niềm tin tuyệt đối thì gã nhất định sẽ không hành động lỗ mãng.
Lâm Phong tùy ý quan sát Lâm Thư Hàn một phen.
Bề ngoài người này là võ giả Hậu Thiên cảnh tầng bảy, nhưng lại mang đến cho anh một cảm giác rất kỳ quái.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.
Hai người chỉ là bèo nước gặp gỡ, sau này cũng sẽ không có bất cứ quan hệ sâu xa gì khác nữa. Lâm Thư Hàn có kỳ lạ thế nào thì cũng không liên quan gì đến anh.
"Hoá của cậu à?"
Lâm Phong từ tốn nói.
"Đúng thế! Hoa này là tôi khổ nhọc nuôi trồng!"
Lâm Thư Hàn cố nặn ra một nụ cười.
"Vậy thì cảm ơn cậu nhé."
Lâm Phong nói vừa cất hoa Độ Linh đi