"Chắc chắn thương hội Bách Vân không có ai mạnh hơn Hoàng Phủ Hằng, nhưng công việc kinh doanh của thương hội Bách Vân có thể phát triển mạnh, trải rộng khắp cả nước như vậy, đương nhiên phía sau thương hội có nhân vật lớn chống lưng!"
Nói đến đây, Trần Bắc Huyền khẽ vuốt ve Thanh Phong Kiếm đã gãy trong tay, chậm rãi nói:
"Tiểu Sơn! Cháu vẫn nên xin lỗi Lâm Phong về chuyện tối hôm nay! Sau đó... hãy nói nhà họ Trần chúng ta sẽ kề vai sát cánh với cậu ta, cho đến tận lúc chết!"
Trần Sơn nghe vậy bèn gật đầu, ông ấy do dự một lát rồi lại hỏi:
"Bên phía Dược Vương cốc..."
"Trương Diệu chỉ là một đệ tử bình thường của Dược Vương cốc, không cần quá để ý!"
Adv
"Vâng!"
Trần Sơn thở dài, quay người đi về phía phòng Lâm Phong.
...
Cùng lúc đó, Lâm Phong và Trần Y Thủy đang ngồi trên bậc tam cấp trước sân, ngắm nhìn bầu trời đêm mênh mông, nói chuyện phiếm.
Adv
"Anh rể, cảm ơn anh về chuyện đêm nay... Nếu như không có anh, em cũng không biết nên làm gì bây giờ!"
Trần Y Thủy quay đầu nhìn Lâm Phong, khẽ nói.
Giờ phút này ánh trăng dịu dàng soi chiếu những đường nét góc cạnh trên gương mặt Lâm Phong, khiến cho đôi mắt thâm sâu của Lâm Phong ánh lên những tia sáng.
"Không cần cảm ơn anh, muốn cảm ơn thì nên cảm ơn chị em!"
"Trên đường anh và chị em đến Vân Xuyên, cô ấy đã nói với anh rất nhiều chuyện về em. Cô ấy rất áy náy với em, cô ấy nói bởi vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến cả tuổi thơ của em!"
Lâm Phong nói.
Trần Y Thủy nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu giống như không dám nhìn mặt Lâm Phong.
Rất lâu sau, cô bé mới nói tiếp:
"Thật ra Trương Diệu không phải mẹ ruột của em."
"Hả?"
Lâm Phong cảm thấy kinh ngạc.
"Nói đúng ra, em, chị, anh cả và anh hai đều không có quan hệ gì với bà ta! Không bao lâu sau khi sinh em, mẹ em đã mất rồi!"
"Sau đó, ba em cưới Trương Diệu."
Lúc Trần Y Thủy nói những lời này, vẻ mặt cô bé rất bình thản, như thể đang nói chuyện gì đó không liên quan đến mình.
"Chẳng trách! Hoá ra là mẹ kế... anh nói mà, sao một người mẹ có thể đối xử với con gái mình như vậy chứ!"
Lâm Phong cười lạnh.
Anh do dự một lát rồi hỏi:
"Vậy mẹ ruột của em mất như thế nào?"
"Không biết... Khi đó em còn rất nhỏ, nhưng em nghe chị nói, mẹ đột nhiên bị bệnh, sau đó chết bất đắc kỳ tử..."
Trần Y Thủy nói với vẻ đau thương.
Lâm Phong nghe vậy bèn nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ!
Nữ chủ nhân trong nhà đột nhiên bị bệnh rồi chết bất đắc kỳ tử. Chuyện này xảy ra trong một dòng dõi lớn hàng đầu ở trần tục như nhà họ Trần, nghe thật sự hơi khó tin.
Nhưng anh cũng không nói gì thêm, chuyện này đã qua gần hai mươi năm, có nói nữa cũng chẳng ích gì!
Mà đúng lúc này, Trần Sơn bước nhanh đến từ một nơi không xa.
Trần Y Thủy nhìn thấy ba đến, cô bé lập tức trốn sau lưng Lâm Phong theo bản năng.
Trần Sơn nhìn thấy hành động của con gái, trong lòng rất khó chịu, giải thích:
"Y Thủy, ba có lỗi với con! Trương Diệu chỉ nói với ba rằng muốn vun vén cho con và Ngô Tề, ba thật sự không biết sẽ như thế này! Hơn nữa... ba đã quyết định ly hôn với dì Trương rồi!"
Trần Y Thủy nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, trong đôi mắt xinh đẹp dần ngấn nước, cô bé bổ nhào vào vòng tay của ba, khóc oà lên.
Trần Sơn nhìn con gái khóc như vậy, ông ấy cũng không kìm được nước mắt.
Lâm Phong thấy vậy bèn mỉm cười, quyết định rời khỏi đó để hai ba con nói chuyện riêng với nhau.
Nói đến đây, Trần Bắc Huyền khẽ vuốt ve Thanh Phong Kiếm đã gãy trong tay, chậm rãi nói:
"Tiểu Sơn! Cháu vẫn nên xin lỗi Lâm Phong về chuyện tối hôm nay! Sau đó... hãy nói nhà họ Trần chúng ta sẽ kề vai sát cánh với cậu ta, cho đến tận lúc chết!"
Trần Sơn nghe vậy bèn gật đầu, ông ấy do dự một lát rồi lại hỏi:
"Bên phía Dược Vương cốc..."
"Trương Diệu chỉ là một đệ tử bình thường của Dược Vương cốc, không cần quá để ý!"
Adv
"Vâng!"
Trần Sơn thở dài, quay người đi về phía phòng Lâm Phong.
...
Cùng lúc đó, Lâm Phong và Trần Y Thủy đang ngồi trên bậc tam cấp trước sân, ngắm nhìn bầu trời đêm mênh mông, nói chuyện phiếm.
Adv
"Anh rể, cảm ơn anh về chuyện đêm nay... Nếu như không có anh, em cũng không biết nên làm gì bây giờ!"
Trần Y Thủy quay đầu nhìn Lâm Phong, khẽ nói.
Giờ phút này ánh trăng dịu dàng soi chiếu những đường nét góc cạnh trên gương mặt Lâm Phong, khiến cho đôi mắt thâm sâu của Lâm Phong ánh lên những tia sáng.
"Không cần cảm ơn anh, muốn cảm ơn thì nên cảm ơn chị em!"
"Trên đường anh và chị em đến Vân Xuyên, cô ấy đã nói với anh rất nhiều chuyện về em. Cô ấy rất áy náy với em, cô ấy nói bởi vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến cả tuổi thơ của em!"
Lâm Phong nói.
Trần Y Thủy nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu giống như không dám nhìn mặt Lâm Phong.
Rất lâu sau, cô bé mới nói tiếp:
"Thật ra Trương Diệu không phải mẹ ruột của em."
"Hả?"
Lâm Phong cảm thấy kinh ngạc.
"Nói đúng ra, em, chị, anh cả và anh hai đều không có quan hệ gì với bà ta! Không bao lâu sau khi sinh em, mẹ em đã mất rồi!"
"Sau đó, ba em cưới Trương Diệu."
Lúc Trần Y Thủy nói những lời này, vẻ mặt cô bé rất bình thản, như thể đang nói chuyện gì đó không liên quan đến mình.
"Chẳng trách! Hoá ra là mẹ kế... anh nói mà, sao một người mẹ có thể đối xử với con gái mình như vậy chứ!"
Lâm Phong cười lạnh.
Anh do dự một lát rồi hỏi:
"Vậy mẹ ruột của em mất như thế nào?"
"Không biết... Khi đó em còn rất nhỏ, nhưng em nghe chị nói, mẹ đột nhiên bị bệnh, sau đó chết bất đắc kỳ tử..."
Trần Y Thủy nói với vẻ đau thương.
Lâm Phong nghe vậy bèn nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ!
Nữ chủ nhân trong nhà đột nhiên bị bệnh rồi chết bất đắc kỳ tử. Chuyện này xảy ra trong một dòng dõi lớn hàng đầu ở trần tục như nhà họ Trần, nghe thật sự hơi khó tin.
Nhưng anh cũng không nói gì thêm, chuyện này đã qua gần hai mươi năm, có nói nữa cũng chẳng ích gì!
Mà đúng lúc này, Trần Sơn bước nhanh đến từ một nơi không xa.
Trần Y Thủy nhìn thấy ba đến, cô bé lập tức trốn sau lưng Lâm Phong theo bản năng.
Trần Sơn nhìn thấy hành động của con gái, trong lòng rất khó chịu, giải thích:
"Y Thủy, ba có lỗi với con! Trương Diệu chỉ nói với ba rằng muốn vun vén cho con và Ngô Tề, ba thật sự không biết sẽ như thế này! Hơn nữa... ba đã quyết định ly hôn với dì Trương rồi!"
Trần Y Thủy nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, trong đôi mắt xinh đẹp dần ngấn nước, cô bé bổ nhào vào vòng tay của ba, khóc oà lên.
Trần Sơn nhìn con gái khóc như vậy, ông ấy cũng không kìm được nước mắt.
Lâm Phong thấy vậy bèn mỉm cười, quyết định rời khỏi đó để hai ba con nói chuyện riêng với nhau.