Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Hân Nghiên đứng cạnh cửa, cô nhìn ông cụ Thẩm đang ngồi ghế sau, vì lần dạy bảo lúc trước nên cô không dám tùy tiện lên xe: “Ông nội, có chuyện gì không ông?”  

 

Ông cụ Thẩm lạnh giọng nói: “Lên xe, cứ đứng im ở chỗ này, cô sợ không ai biết cô gả cho nhà họ Thẩm à?”  

 

“…” Tống Hân Nghiên cảm thấy ông cụ Thẩm đang cố tình gây sự, tự ông tới đây, bây giờ còn nói như vậy. “Nếu ông lo lắng như vậy, thì ông không nên hạ mình tới đây.”  

 

“Cô làm phản à?” Ông cụ Thẩm nhíu mày trách mắng: “Có phải tôi gọi điện cho thằng Tư thì cô mới chịu lên xe đúng không?”  

 

Tống Hân Nghiên giật mình, hôm qua Thẩm Duệ náo loạn ở nhà họ Hạ như vậy, nói không chừng ông cụ đã nhìn ra rồi. Cô do dự một lát, sau đó khom lưng bước lên xe.  

 

Tống Hân Nghiên ngồi bên ghế phụ, trong lòng cô rất loạn, không dám đối diện với ánh mắt sắc bén của ông cụ Thẩm, trước đêm hôm qua cô còn có thể nói mình không có quan hệ gì với Thẩm Duệ, nhưng hôm nay, cô lại không thản nhiên nổi trước ánh mắt dò xét của ông.  

 

“Hôm qua lúc ở nhà họ Hạ, cô nhìn thấy Hạ Doãn Nhi, cô cảm thấy con bé thế nào?” Dường như Ông cụ Thẩm cũng nhìn ra cô không được tự nhiên, ông đột nhiên hỏi.  

 

Tống Hân Nghiên nhìn ông cụ Thẩm một cái, cân nhắc lại câu từ rồi nói: “Cô Hạ rất xinh đẹp, tính cách cũng rất hoạt bát đáng yêu, làm người ta rất ưa thích.”  

 

Cuối cùng ông cụ Thẩm cũng nhìn thẳng cô, ông nói: “Coi như cô có mắt nhìn, Hạ Doãn Nhi sẽ trở thành vợ của thằng Tư, con bé là hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Hạ, từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục tốt đẹp từ phương Tây, sau lưng con bé còn có cả nhà họ Hạ hậu thuẫn. Tính cách hoạt bát đáng yêu nhưng lại không mất đi vẻ trang nhã thanh tao, lên được phòng khách cũng xuống phòng bếp, con bé đứng bên cạnh thằng Tư, trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi, có thể xem như là người trợ giúp đắc lực. Thằng Tư lấy con bé, sự nghiệp của nó sẽ không khác gì thêm gấm thêm hoa.  

 

 

 

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn ông cụ Thẩm, khi cô nghe được ông cụ Thẩm nói Hạ Doãn Nhi sẽ trở thành vợ của Thẩm Duệ. Tim cô như bị thứ gì đó đâm vào, đau nhói. Mặc dù ông cụ không nói rõ là ông đã biết quan hệ của cô và Thẩm Duệ, nhưng xét theo những gì mà ông ấy nói, ông đang cố ý nói cho cô nghe.  

 

Ông cụ Thẩm liếc xéo cô, tiếp tục nói: “Hạ Doãn Nhi và thằng Tư môn đăng hộ đối, hôn nhân như vậy mới hạnh phúc mỹ mãn. Hân Nghiên, con người nên biết nhận thức được bản thân mình đang ở đâu, đừng cố giành lấy những thứ không thuộc về mình, bởi vì tới cuối cùng cô sẽ phát hiện, cô có muốn cũng không được đâu!”  

 

Tống Hân Nghiên ngồi cứng đơ trên xe, tay cũng siết chặt thành nắm đấm, cô hiểu ý của ông cụ Thẩm. Ông ấy biết tất cả nhưng không nói ra mà lại dùng cách này để khiến cô tự biết mà lui.  

 

So sánh nhà họ Thẩm với nhà họ Hạ, cô và Hạ Doãn Nhi, ai hơn ai kém, liếc mắt cũng có thể nhìn ra được. Vừa rồi cô còn hạ quyết tâm, nhưng bây giờ cô lại bắt đầu dao động rồi. Ông cụ Thẩm nói rất đúng, cô không xứng với Thẩm Duệ!  

 

Xe dừng trước cửa một khách sạn, ông cụ Thẩm bước xuống xe, Tống Hân Nghiên đi theo ở phía sau. Cô không biết ông cụ mang cô tới đây làm gì, cô cũng không hỏi, chỉ yên lặng đi theo ông vào trong khách sạn.  

 

Trong phòng bao trên tầng hai, Hạ Doãn Nhi được ông cụ mời đến trước, lúc cô vào phòng thì bên trong không hề có ai, một lúc sau mới có người đẩy cửa bước vào.  

 

Người đàn ông mặc tây trang đậm màu, đeo cà vạt màu đỏ rượu, trông anh rất đẹp trai và tài giỏi, giống như lúc cô nhìn thấy Thẩm Duệ ở nhà họ Hạ. Cô vội vàng đứng dậy, ngại ngùng nhìn anh: “Xin chào, tôi là Hạ Doãn Nhi.”  

 

Thẩm Duệ cau mày, anh liếc trong phòng bao, ngoại trừ Hạ Doãn Nhi thì không hề có thêm ai khác. Anh lập tức đoán được mình bị đùa giỡn rồi.  

 

Buổi sáng anh nhận được bó hoa, người tặng là Tống Hân Nghiên. Hẹn anh tới khách sạn này ăn cơm trưa, anh còn đang rất vui vẻ, có phải sáng nay cô nhóc này không thấy anh nên nhớ anh rồi đúng không.  

 

Anh còn cho rằng Tống Hân Nghiên đã thông suốt, nhưng không ngờ anh lại bị người ta tính kế, anh cũng không thèm nghĩ tới người khác, không thấy Tống Hân Nghiên đâu, anh xoay người định rời đi.  

 

Hạ Doãn Nhi thấy anh định đi, cô vội vàng nói: “Anh Thẩm, xin dừng bước, anh có thể nghe tôi nói vài câu được không?”  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK