Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vừa mới nghe anh căn dặn Nghiêm Thành chạy mấy vòng, cô cũng biết ông cụ Thẩm cho người bí mật theo dõi Thẩm Duệ. Bây giờ bọn họ ở thành phố Giang Ninh thì không sao, nhưng đến khi trở về Đồng Thành rồi, chỉ sợ không thể công khai hẹn hò giống như vậy.  

 

Ánh mặt trời bên ngoài dần dần trở nên gay gắt, Thẩm Duệ ôm cô đi vào phòng: “Em nói đi.”   

 

“Không phải yêu nhau bí mật bây giờ rất phổ biến sao? Chúng ta yêu nhau không công khai nha.” Tống Hân Nghiên nhìn anh và nói.   

 

Thẩm Duệ vuốt cằm cô, anh nói: “Cái gì là yêu nhau không công khai?”  

 

“Không phải ba mẹ anh đều không đồng ý cho anh đến với em hay sao? Vậy chúng ta không cho họ biết, cho dù là đi ngang nhau cũng giả vờ không quen, lâu ngày, họ sẽ lơ là cảnh giác, chờ cho họ không quan tâm tới chúng ta nữa, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi.”  

 

Thẩm Duệ nhìn cô, anh hiểu ý của cô, cũng hiểu đó là tất cả những gì anh có thể làm lúc này. Những lời đe dọa của ông cụ vẫn còn văng vẳng bên tai. Anh cũng không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào, anh nghĩ chỉ cần mối quan hệ của hai người ổn định hơn một chút, có thể chịu được mưa gió, anh sẽ chủ động nói cho cô nghe về chuyện đã xảy ra năm năm trước mà không cần ông cụ nhiều chuyện.  

 

“Nghiên Nghiên, điều này quá là tủi thân cho em.” Thẩm Duệ ôm chặt lấy cô, cô là người phụ nữ anh thích, nhưng anh thậm chí không thể để cô quang minh chính đại đứng bên cạnh mình.  

 

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, cô lắc đầu: “Em không tủi thân, không phải em vẫn thích anh sâu đậm như vậy sao? Thẩm Duệ, em rất thích anh, em muốn luôn ở bên anh như thế này, cho nên anh đừng tự trách mình, mong muốn của em là được ở bên anh.”  

 

Sự hiểu chuyện của cô khiến anh cảm thấy xấu hổ, anh khiến cô cảm thấy tủi thân như vậy chỉ vì anh sợ mất cô. Anh không quan tâm đến ai khác, chỉ có cô, anh có đầy thủ đoạn nhưng anh không thể làm gì được.  

 

“Nghiên Nghiên…”  

 

“Được rồi, chúng ta nói đến đây là xong rồi, được không?” Tống Hân Nghiên cười nhìn anh, nụ cười rạng rỡ của cô dường như xua tan sự u ám trong lòng anh, anh gật đầu và đau lòng nói: “Được rồi, đều nghe theo em vậy.”  

 

Tống Hân Nghiên lập tức nở nụ cười.  

 

Thẩm Duệ thầm thở dài.  

 

Không khí trong phòng có chút trang nghiêm, Tống Hân Nghiên đột nhiên hỏi anh: “Anh có WeChat không?”  

 

Thẩm Duệ lắc đầu, Tống Hân Nghiên cúi người cầm điện thoại của anh lên, trên điện thoại di động của anh có cài sẵn phần mềm WeChat, cô nhấp vào nó, nhập số điện thoại di động của anh, đăng nhập vào WeChat và đổi tên WeChat cho anh, nam thần nhà Nghiên Nghiên.  

 

 

 

Cô nói: “Từ nay chúng ta sẽ nói chuyện bằng WeChat đi, WeChat cũng có thể gọi điện cho em, cũng có thể call video.” Cô vừa nói vừa nhập biệt danh của mình trên điện thoại, tìm kiếm tài khoản WeChat của cô và nhấp vào thêm vào bạn bè.  

 

Điện thoại của cô hiện lên thông báo, cô bấm vào đó và chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh. Vừa quay người lại, cô đã bị Thẩm Duệ hôn. Anh đè cô xuống ghế sô pha và hôn cô say đắm.  

 

Trong lòng có cảm giác hụt ​​hẫng, khó chịu lắm, không tìm được lối thoát. Cô càng hiểu chuyện, anh càng cảm thấy bất lực. Anh thề trong lòng, sự bế tắc hiện tại chỉ là tạm thời, anh nhất định sẽ tìm cách giải quyết.  

 

...  

 

Ba giờ chiều, Nghiêm Thành vội vàng đến thành phố Giang Ninh, anh ta gõ cửa phòng khách sạn, là Tống Hân Nghiên mở cửa. Anh ta biết Thẩm Duệ đến thành phố Giang Ninh là vì ai, vì vậy khi nhìn thấy Tống Hân Nghiên, anh ta cũng không kinh ngạc: “Cô Tống, Tổng giám đốc Thẩm đâu?”  

 

Hai má Tống Hân Nghiên ửng hồng bất thường, quần áo xộc xệch, cô đỏ mặt nói: “Anh vào trước đi, anh ấy đang tắm trong phòng tắm.”  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK