Cô ngạc nhiên nhìn anh, không mở ra: “Đây là gì vậy?”
“Em mở ra xem là biết.” Ánh mắt Thẩm Duệ sáng quắc nhìn chằm chằm cô, món quà này anh đã muốn tặng cô từ lâu, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội. Lúc trước Nghiêm Thành nói là muốn đưa văn kiện tới thì anh mới nhớ tới.
Tống Hân Nghiên vừa mở ra vừa nói đùa, nói: “Thần thần bí bí có phải là phí chia tay gì đó đấy không?”
Trong nháy mắt khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Duệ đen xuống, cô cảm giác được khí thế của anh trở nên vô cùng sắc bén, Tống Hân Nghiên vội vàng trấn an nói: “Nói đùa, nói đùa thôi.”
Bàn tay của Thẩm Duệ ôm eo cô, tay còn lại nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, anh nghiêm túc nói: “Nghiên Nghiên, sau này không được đùa giỡn như vậy với anh nữa, anh vĩnh viễn sẽ không cho em một thứ như vậy.”
“Em biết rồi, anh đừng tức giận nữa, nha, nha.” Tống Hân Nghiên an ủi nói, khi anh đưa văn kiện cho cô, trong lòng cô thật sự rất là khẩn trương, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện ba chữ phí chia tay. Tuy rằng cô cảm thấy không có khả năng nhưng vẫn không nhịn được mà nói giỡn.
Cô lấy ra mấy tờ giấy A4 mỏng manh, phía trên là một bản thỏa thuận chuyển nhượng, cô nhanh chóng xem qua một lần, Thẩm Duệ nói ở bên tai cô: “Anh đã nhờ luật sư chuyển nhà máy bánh kẹo này sang tên của em, phía bên kia cũng đang hoạt động bình thường, em không cần quan tâm.”
Tống Hân Nghiên mở to hai mắt, vậy mà anh ấy thu mua xưởng bánh kẹo này, chỉ bởi vì cô thích kẹo mút Star sao? “Thẩm Duệ, anh cũng thật là tùy hứng nha!”
“Thích món quà này không?” Thẩm Duệ cool ngầu hỏi.
“Ừm, em rất thích.” Tống Hân Nghiên dùng sức gật đầu, khó trách là anh mang theo kẹo mút thì ra anh ấy đã thu mua toàn bộ xưởng kẹo, cô thật sự chưa từng thấy người đàn ông nào tùy hứng hơn anh, nhưng mà tùy hứng đến mức cô rất thích.
Thẩm Duệ ôm cô vào lòng, anh nói: “Nghiên Nghiên, tạm thời anh không có cách nào đưa toàn bộ vũ trụ cho em, nhưng bây giờ, anh đã tặng toàn bộ bầu trời đầy sao cho em kể cả bản thân mình.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy cổ anh, nói: “Thẩm Duệ, cám ơn anh.”
Cô rất cảm động, người đàn ông này ngay cả việc tặng quà cũng rất khí phách không giống như người thường, cô thật sự càng ngày càng thích anh thì phải làm sao bây giờ? Nếu có một ngày bọn họ phải chia tay trong bất đắc dĩ thì đến lúc đó cô nên làm cái gì đây?
Thẩm Duệ cười tủm tỉm nhìn cô, nói: “Ngoài miệng nói là cảm ơn nhưng lại không có thành ý thực tế chút nào.”
Tống Hân Nghiên biết ý của anh là gì, cô ngượng ngùng rũ mắt xuống, hai ngày nay không biết là cô đã bị anh hôn bao nhiêu lần, cô vẫn chưa quen kiểu thân mật như vậy giữa hai người. Cô do dự một lúc rồi kiễng mũi chân, khẽ chạm môi anh một cái, lúc vừa định rời đi thì cái ót đã bị anh đè lại, tim cô đập thình thịch, cô biết rằng anh sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, cô cũng chỉ có thể nghe theo.
Thẩm Duệ vừa định hôn sâu hơn thì chuông cửa vang lên, ngay lập tức mặt anh đen như đáy nồi. Tống Hân Nghiên nhân cơ hội này mà đẩy anh ra, chạy đến sofa đơn ngồi, làm bộ đang xem thỏa thuận chuyển nhượng.
Sắc mặt Thẩm Duệ âm trầm đi đến mở cửa, Nghiêm Thành đứng ở ngoài cửa nhìn thấy vẻ mặt của ông chủ không vui ra mở cửa, anh ta sợ hãi nói: “Tổng Giám đốc Thẩm, tôi đến lấy văn kiện.”
Thẩm Duệ nhìn anh ta một cái rồi bảo anh ta chờ, ngay cả phòng cũng không cho anh ta vào, xoay người lấy văn kiện ra nhét vào trong ngực anh ta, nói: “Mấy văn kiện quan trọng tạm thời giao cho phó tổng giám đốc xử lý, còn những cái thật sự cần tôi ký tên thì chờ tôi trở về rồi xử lý.”
“Nhưng Tổng Giám đốc Thẩm...” Nghiêm Thành chần chờ còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Duệ cắt đứt: “Không có nhưng nhị gì hết, chả lẽ tôi đi mấy ngày mà công ty đã sụp đổ rồi sao?”
“Tôi biết rồi, Tổng Giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành nói xong, ôm văn kiện xoay người rời đi.
Thẩm Duệ đóng cửa lại, xoay người vào phòng, anh đứng ở giữa phòng bày ra bộ dáng hai tay ôm ngực, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên. Tống Hân Nghiên giả vờ nghiêm túc xem nội dung thỏa thuận nhưng một lúc sau cô thật sự không thể giả vờ được nữa, cô ngẩng đầu lên, liếc xéo anh, nói: “Thẩm Duệ, thật ra anh nên nghe lời thư ký Nghiêm về Đồng Thành làm việc đi, em ở bên này rất bận rộn phải đi học, không thể nào mà mỗi ngày ở bên cạnh anh được, vậy thì anh sẽ cảm thấy cô đơn.”