Tống Hân Nghiên đứng bật dậy, gò má bị anh hôn dần nóng lên, cô phồng má nhìn Thẩm Duệ đang ở cách đó một mét: “Chú…”
Thẩm Duệ không hề hối lỗi, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đen láy trầm tĩnh.
Tống Hân Nghiên đột nhiên không nói nên lời, anh biết mình đang làm gì mà vẫn không chịu xin lỗi cô, điều đó nghĩa là gì? Tống Hân Nghiên không phải là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, ánh mắt của người đàn ông thể hiện sự chiếm hữu mạnh mẽ khiến cô ấy phải bối rối. Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Cô không hiểu, cũng không muốn hiểu, cô cầm lấy túi xách, xoay người rời đi. Khi cô đi ngang qua Thẩm Duệ, cổ tay của cô bị anh nắm lấy.
“Ăn cơm đi đã, chiều nay đến công trường với tôi.” Thẩm Duệ để ý đến sự hoảng sợ hiện lên trong mắt cô, tim anh thắt lại, vừa rồi anh hơi quá vội vàng.
Tống Hân Nghiên bĩu môi, giá mà cô có đủ lý trí, cô sẽ lập tức xoay người chạy đi, đặt vé máy bay trở về Đồng Thành, sau đó từ bỏ dự án này, từ bỏ vị trí giám đốc sáng tạo, tiếp tục làm một nhà thiết kế vô danh, không còn dây dưa mập mờ với Thẩm Duệ nữa.
Nhưng mà cô không thể, cô cần phải vượt lên, chỉ khi đứng ở một vị trí đủ cao, cô mới có thể xuất hiện trước mặt người đó, hỏi bà ấy vì sao năm đó lại bỏ rơi cô.
Tống Hân Nghiên nghiến răng, quay lại ghế ngồi xuống, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, cố tình nhấn mạnh lời nói: “Chú tư, tôi mong chuyện vừa rồi sẽ không xảy ra nữa, còn chuyện xảy ra tối hôm qua là tôi uống say, nếu có gì mạo phạm, mong chú tư bỏ qua cho tôi!”
Thẩm Duệ lắc lư chất lỏng màu đỏ tím trong ly, màu sắc làm nổi bật lên những ngón tay thon dài xinh đẹp của anh, anh nhướng mày nhìn về phía cô, giọng điệu có vài phần hăm dọa: “Ý em là, uống say thì có thể giở trò lưu manh?”
“…” Tống Hân Nghiên bị anh làm cho nghẹn lại đến nỗi không nói nên lời, cái con người này!
Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô lúc trắng lúc đỏ, anh nói tiếp: “Không có lần sau đâu.”
Nếu có lần sau, anh sẽ không buông tha cô dễ dàng như vậy.
Nghe được lời đảm bảo của anh, Tống Hân Nghiên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Vừa thả lỏng, cảm giác thèm ăn của cô tăng lên, lập tức ăn như hổ đói.
Thẩm Duệ vừa thưởng thức rượu vang Old Lafite*, vừa nhìn bộ dạng ăn uống không được lịch sự cho lắm của cô, cô gái này thật sự rất đơn thuần nên có thể tin anh một cách dễ dàng: “Nhiêu đây có đủ không, không đủ thì gọi thêm.”
*Một loại rượu vang của Pháp thuộc dòng rượu vang Bordeaux, nằm ở Pauillac, Pháp.
Tống Hân Nghiên không nói gì, cô lắc đầu nguầy nguậy. Trên bàn có hai phần salad hoa quả, hai phần đồ ngọt, còn có hai phần súp đặc đã bị cô cho hết vào bụng. Cho đến khi cảm thấy no thì cô mới ăn chậm lại.
Ăn cơm xong, công ty chi nhánh của tập đoàn Thẩm thị cho xe tới đưa họ đến công trường, nguyên mẫu của dinh thự thứ mười đã được tu sửa, với những dãy nhà theo phong cách kiến trúc Châu u, giống như bước vào một thị trấn nhỏ vậy. Đây là khu dân cư lớn nhất và sang trọng nhất của thành phố C, dự án này từ lúc quy hoạch đến lúc khởi công đã tốn hàng chục tỷ đồng để cho ra những căn biệt thự đẹp nhất.
Tống Hân Nghiên đội nón bảo hộ đi theo sau Thẩm Duệ, người phụ trách công trường dẫn đường cho họ, hai người vừa đi vừa thảo luận.
Thẩm Duệ lúc làm việc thật sự rất nghiêm túc, khi người phụ trách công trường báo cáo tiến độ, anh rất tập trung lắng nghe. Tống Hân Nghiên nhìn lướt qua, rồi liếc lại, không nhịn được bản tính mê trai nổi lên, thật sự lúc làm việc nghiêm túc, anh thật sự rất đẹp trai!