Hàn Mỹ Hân lấy kinh nghiệm của một người từng trải, hiên ngang lẫm liệt nói: “Hân Nghiên, cậu phải tin tớ, đàn ông sẽ không biết lãng mạn là gì, bọn họ chỉ cảm thấy đó chỉ là một đống vải vướng bận thôi.”
Hàn Mỹ Hân không nói đó chính là cả một lịch sử đầy máu và nước mắt của cô ấy, là sỉ nhục của cô ấy. Mấy ngày trước dì cả của cô ấy có đến, sau khi dì cả đi, cô ấy nghĩ Bạc Mộ Niên nghẹn mấy ngày, trong lòng tràn đầy tâm huyết đến cửa hàng nội y mua một bộ đồ lót gợi cảm trở về.
Người nào đó lúc đó hưng phấn vô cùng, sau khi kết thúc, nhặt lên mấy miếng vải rách ném lên mặt cô ấy, nhẫn tâm ném cho cô ấy một câu: “Cái gì thế này, từ khi nào em lại thích lấy mấy miếng vải rách này mặc lên người vậy?”
Hàn Mỹ Hân bất lực trừng mắt nhìn anh ta, rõ ràng là chính anh ta thích nó, cuối cùng lại rất khinh thường, bộ nói một câu thích muốn chết cũng không được à.
Tống Hân Nghiên im lặng, trực tiếp cúp điện thoại của cô ấy.
......
Ngày hôm sau.
Thẩm Duệ cả người phấn chấn đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, cà vạt màu đỏ rượu càng tôn thêm vẻ tuấn tú và đẹp trai của anh. Nghiêm Thành đứng lên chào buổi sáng Thẩm Duệ, thấy Thẩm Duệ đang đi về phía văn phòng, anh ta vội gọi anh lại: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Liên đã về rồi.”
Thẩm Duệ kinh ngạc nhướng mày: “Trở về lúc nào?”
“Trên máy bay tối qua, cô ấy không cho tôi biết.” Nghiêm Thành nói.
“Tôi hiểu rồi.” Thẩm Duệ gật đầu, nói: “Mười phút sau hẳn vào báo cáo lộ trình hôm nay.” Nói xong, anh đẩy cửa đi vào.
Liên Thanh Vũ đang ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông mà cô ta ngày đêm thương nhớ bước vào, cô ta liền buông quyển tạp chí xuống, chạy như bay tới, nhào vào lồng ngực anh, hai tay ôm eo anh: “Thẩm Duệ, có biết người ta nhớ anh lắm không.”
Cả cơ thể Thẩm Duệ lập tức cứng đờ trong giây lát, anh bình tĩnh kéo tay cô ta xuống, nhẹ nhàng đẩy cô ta ra rồi nói: “Trở về sao không thông báo cho anh, anh sẽ cho người đến đón em.”
Liên Thanh Vũ bị anh đẩy ra, trong lòng liền trở nên lạnh lẽo, đưa tay ôm cổ anh, làm nũng nói: “Là vì người ta muốn cho anh một bất ngờ đó, thế nào? Gặp em anh có vui không?”
Thẩm Duệ giơ tay kéo tay cô ta xuống, anh nói: “Đã bảy phần là sợ hãi rồi.”
“Đáng ghét.” Liên Thanh Vũ hờn dỗi, hai tay bị anh kéo xuống, nhìn thấy anh xoay người đến bàn làm việc ngồi xuống, cô ta liền vội vàng đi theo, tựa vào ghế mà đứng: “Thẩm Duệ, sắp đến ngày giỗ của dì rồi, là em đặc biệt chạy về để giúp anh, anh mỗi năm vào thời điểm này đều...”
Ánh mắt Thẩm Duệ nhìn qua, cô ta lập tức im miệng, có một số việc cô ta không thể tùy tiện nói, chọc giận anh cũng không phải là chuyện gì tốt, cô ta nói: “Biết làm sao đây, em trở về gấp gáp quá, cái gì cũng không mang theo, anh cùng người ta đi dạo phố mua chút đồ được không?”
Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô: “Thanh Vũ, lần này em trở về, không định trở về nhà họ Liên sao?”
Liên Thanh Vũ liền ngẩn người ra, lập tức nói: “Thẩm Duệ, không phải là em không có ý định trở về, mà là bọn họ căn bản không cần em. Thẩm Duệ, lần này em trở về, định sẽ ở lại Đồng Thành luôn, em không có chỗ ở, có thể để em ở cùng với anh được không?”
Thẩm Duệ nhíu mày, tình cảm của Liên Thanh Vũ dành cho anh, anh biết rất rõ, nhưng anh vẫn luôn coi cô ta như em gái, mỗi khi nhìn thấy cô ta, anh liền nhớ tới người em gái bị anh đánh mất, cho nên đối với cô ta đặc biệt dung túng.
Nhưng bây giờ anh đã có Tống Hân Nghiên, không thể cứ mặc kệ cô ta tiếp tục ôm ảo tưởng cùng chờ mong như vậy, anh nói: “Anh có một căn hộ ở trung tâm thành phố, lát nữa anh sẽ bảo Nghiêm Thành lái xe đưa em qua.”