Tống Hân Nghiên nhìn Thẩm Duệ, lại thoáng nhìn qua hai người trong thang máy, trực giác nói cho cô biết, Phùng Trinh Trinh và Thẩm Duệ không có chuyện gì. Nếu không thì nếu để cô nhìn thấy bạn trai mình ôm một người phụ nữ khác mà ngay cả một chút phản ứng cũng không có, đây mới chính là không bình thường.
Cô và Thẩm Duệ bước vào thang máy, Phùng Trinh Trinh còn bước qua bên cạnh nhường chỗ, trong thang máy ai cũng không nói chuyện. Sắc mặt Đổng Nghi Tuyền có thể nói là khó coi tới cực điểm. Bà ta đứng một bên trừng Phùng Trinh Trinh, nói: “Trinh Trinh, đã bao lâu cháu chưa gặp Thẩm Duệ rồi, không thể nào ngay cả việc dỗ dành bạn trai mình mà cũng không biết chứ?”
Hai tay Thẩm Duệ thả bên người từ từ nắm chặt lại, anh nhìn chằm chằm bóng người Đổng Nghi Tuyền phản chiếu trên gương thang máy, xem ra bà ta quyết tâm muốn để Tống Hân Nghiên khổ sở: “Dì Tuyền, tôi và cô Phùng đây chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, chẳng lẽ cô ấy vẫn chưa nói gì cho dì thật à?”
Đổng Nghi Tuyền đột nhiên nhìn Phùng Trinh Trinh, Phùng Trinh Trinh chột dạ dời tầm mắt đi, lúng túng nói: “Dì, cháu và Tổng giám đốc Thẩm không phải là loại quan hệ mà dì suy nghĩ đâu ạ, chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, là quan hệ hợp tác.”
Nói xong, cô ta liếc nhìn Thẩm Duệ một cái, ánh mắt người đàn ông này quá ác liệt, đã nói là hợp tác vui vẻ cơ mà, giờ chỉ vì che chở người trong lòng mà thẳng tay hủy luôn cái đài của cô ta. Cô ta lại nhìn Tống Hân Nghiên, nói: “Cô Tống sẽ không hiểu lầm chứ, Tổng giám đốc Thẩm nhà cô vì muốn bảo hộ cô nên mới kêu tôi tới diễn một vở kịch mà thôi, hì hì.”
Tống Hân Nghiên nhìn bộ dáng Phùng Trinh Trinh thì chợt cảm thấy cô ta thật ra cũng rất đáng yêu, tuy có đôi khi nói chuyện không dùng não thôi. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên nhìn Thẩm Duệ: “Hai người diễn kịch ư? Vì sao?”
Vừa hỏi xong thì cô cũng hiểu được, lúc trước ông cụ Thẩm vẫn luôn muốn chia rẽ bọn họ, Thẩm Duệ tìm Phùng Trinh Trinh diễn kịch, chính là vì che giấu tai mắt của mọi người. Khóe mắt cô liếc qua sắc mặt xanh mét của Đổng Nghi Tuyền, ngay cả bà ta cũng bị lừa luôn ư?
Thẩm Duệ nhìn cô bất mãn nói: “Còn không phải bởi vì kẻ lừa đảo không lương tâm là em đây sao.” Rõ ràng cô cũng yêu anh muốn chết mà còn cố tình muốn đẩy anh ra, may mà anh không từ bỏ.
Mặt Tống Hân Nghiên đỏ lên, anh mất công lừa tất cả mọi người như vậy, chỉ bởi vì cô ư?
Phùng Trinh Trinh bị hai người bọn họ làm cho buồn nôn đến nổi da gà, cô ta nói: “Làm ơn, hai người muốn tán tỉnh nhau thì về nhà đi, đừng có đứng chỗ này làm tôi nổi cả da gà.”
Đổng Nghi Tuyền tức muốn chết, bà ta vẫn luôn cho rằng Trinh Trinh và Thẩm Duệ đang yêu đương với nhau, còn Thẩm Duệ lại dám bắt cá hai tay. Bây giờ bà ta mới hiểu được, bọn họ chẳng qua chỉ diễn kịch thôi, bà ta lạnh mặt nói: “Rốt cuộc chuyện gì thế này?”
“Dì, chẳng phải dì luôn muốn tác hợp cháu với Tổng giám đốc Thẩm sao? Vừa lúc Tổng giám đốc Thẩm cần cháu giúp anh ấy tránh tai mắt người, cho nên bọn cháu giả vờ làm tình nhân của nhau. Lúc anh ấy cần cháu lên sân khấu thì cháu sẽ lên giúp anh ấy đuổi đám oanh oanh yến yến đó, mà cháu cũng đã nói với dì rồi, dì cũng nói sẽ không ép cháu đi thân cận.” Phùng Trinh Trinh lè lưỡi, tính cách cô ta vốn khá thẳng thắn, nếu biết Đổng Nghi Tuyền gọi cô ta tới thành phố C là để gây khó dễ cho Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên thì cô ta sẽ không tới. Giờ cô ta lại ước gì hai người bọn họ trăm năm hòa thuận, sớm sinh một cậu con trai.
“Cháu!” Đổng Nghi Tuyền giận sôi máu, vừa lúc thang máy đã xuống tới lầu một, bà ta lập tức bước ra khỏi thang máy.
Phùng Trinh Trinh nhìn bóng dáng dì mình nổi giận đùng đùng rời đi, cô ta líu lưỡi, nói một câu với Thẩm Duệ bọn họ: “Không quấy rầy thế giới hai người nữa, tôi đi trước đây. Tổng giám đốc Thẩm, nếu anh cần tôi diễn kịch chỗ nào nữa thì cứ gọi điện cho tôi, tạm biệt.”
Tống Hân Nghiên nhìn cô ta nhanh chân đuổi theo Đổng Nghi Tuyền, ôm cánh tay Đổng Nghi Tuyền làm nũng, Đổng Nghi Tuyền lại đẩy cô ta ra, cô ta lại tiếp tục dính lên. Trong lòng cô ngứa ngáy, không khỏi sinh lòng hâm mộ.
Đổng Nghi Tuyền là mẹ ruột của cô, nhưng cơ hội nói một câu với bà ta cô cũng không có, càng miễn bàn tới chuyện làm nũng.
Thẩm Duệ cảm nhận được tâm trạng cô chợt trùng xuống, anh nhìn hai mẹ con bên kia rồi duỗi tay ôm cô: “Không phải nói đói bụng sao? Muốn ăn cái gì, anh đưa em đi.”
Tống Hân Nghiên an tĩnh mà dựa trong lòng ngực anh, khẽ gật đầu: “Ừm, anh quyết định đi.”